Chương 126: Vô Đề
Nam Nguyên kéo Cố Khanh, giới thiệu: “Anh Tống, đây là bạn của tôi, Cố Khanh, cố ý đến đoàn phim thăm tôi.”
“À, là bạn của Nam Nguyên hả. Xin chào, tôi là Tống An Nhiên.” Tính khí của Tống An Nhiên đúng như Nam Nguyên nói, rất khiêm hòa.
Tinh thần của Tống An Nhiên rất kém, mỗi ngày cần tập trung tinh thần khi quay, vừa quay xong thì toàn thân mệt mỏi vô cùng.
Cố Khanh ở một bên xem quá trình quay phim của Tống An Nhiên, lập tức phát hiện vấn đề của anh ta.
Dưới ánh sáng mặt trời, Tống An Nhiên ở trong mắt Cố Khanh thì mơ hồ như có một cái bóng chồng lên.
Chờ Tống An Nhiên quay xong một cảnh, mệt mỏi ngồi trên ghế bên cạnh nghỉ ngơi thì Cố Khanh lại gần.
Cố Khanh đưa một lá bùa đã gấp cho Tống An Nhiên, nói: “Nếu anh Tống gần đây thân thể khó chịu thì tôi tặng cho anh một lá bùa nhé? Mang bên người, bảo đảm có bùa là hết bệnh.”
Tống An Nhiên bật cười: “Chẳng phải cô là bạn của Nam Nguyên à? Vậy chắc là sinh viên, sao còn làm mấy chuyện phong kiến mê tín này?”
Trong miệng nói như vậy, nhưng Tống An Nhiên lại ma xui quỷ khiến nhận lấy lá bùa Cố Khanh đưa qua.
Trong nháy mắt đó, Tống An Nhiên cảm thấy trạng thái ngơ ngẩn mấy ngày nay thoáng chốc tốt lên rất nhiều, đầu óc tỉnh táo, lòng yên ổn.
Tống An Nhiên ngạc nhiên nhìn lá bùa trong tay, định quay đầu hỏi thăm Cố Khanh, lại phát hiện cô gái vừa rồi còn đứng ở bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
“An nhiên, cảnh tiếp theo đến lượt cậu.”
Đạo diễn đang kêu người, Tống An Nhiên nhét bùa vào áo, nghĩ rằng tìm được cơ hội nhất định phải hỏi cho rõ.
Chuyện của Tống An Nhiên dễ giải quyết, một lá bùa là xong.
Nhưng khi nhìn Trương Mộng Hinh, người mà Nam Nguyên nói cũng có vấn đề thì Cố Khanh cau mày.
Trên người Trương Mộng Hinh dường như cũng là một loại nguyền rủa?
Cố Khanh nhìn bên cạnh Trương Mộng Hinh đứng Lưu Di nở nụ cười rụt rè như hoa sen trắng, người bị thay nhân vật. Hôm nay Lưu Di cũng đến thăm, thăm Trương Mộng Hinh.
Lưu Di ở bên cạnh khen ngợi Trương Mộng Hinh, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng vì chuyện đổi nhân vật, vẫn xem Trương Mộng Hinh là người bạn tốt nhất của mình.
Nhưng Cố Khanh nhìn thấy dưới khuôn mặt như Thánh Mẫu hoa sen trắng đó, trong túi xách cô ta cầm dường như là ngọn nguồn nguyền rủa khiến Trương Mộng Hinh liên tiếp gặp trục trặc.
Thân là nhân viên công vụ có nhiều chỗ tốt, ưu điểm lớn nhất là khi bạn muốn điều tra sự tình gì thì mỗi bộ môn ở phía trước đều sẽ bật đèn xanh cho bạn.
Cố Khanh chẳng qua báo với Lệ Hoan nhìn thấy một số nguyền rủa cỡ nhỏ, nhờ đối phương điều tra giúp, cô lập tức biết tình huống đại khái gần đây của Trương Mộng Hinh và Lưu Di.
Tình huống của Lưu Di không có gì lạ thường, trừ hơi hoa sen trắng chút, trên người không có chút xíu linh lực.
Nhưng tư liệu ghi rằng Trương Mộng Hinh cướp nhân vật của Lưu Di từ đó bị xui xẻo. Khoảng thời gian trước, một chị họ của Lưu Di lúc đi làm có kết thù với một cô gái, dường như đối phương cũng đột nhiên gặp xui triền miên.
Sau khi biết đại khái, Cố Khanh nói Nam Nguyên nghe, thừa dịp Lưu Di rời đi thì tranh thủ tìm đến Trương Mộng Hinh.
Trương Mộng Hinh không nhận biết Cố Khanh, nhưng biết cô đến thăm Nam Nguyên, thấy Cố Khanh đến gần mình thì nhíu mày hỏi: “Cô có chuyện gì?"
Cố Khanh cười cười, hỏi: “Gần đây có phải thân thể của cô chỗ nào cũng khó chịu, còn thường gặp xui không?”
Trương Mộng Hinh nhíu chặt chân mày, ngữ khí trở nên hằn học: “Là Nam Nguyên nói? Cô lại đây cười nhạo tôi hả?”
Trương Mộng Hinh cũng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Từ khi đoàn phim bắt đầu quay thì Trương Mộng Hinh khó chịu toàn thân, lúc quay phim càng nặng hơn, thường xuyên bị đạo diễn mắng, quả thực xui xẻo hết mức! Hiện tại một người bạn của Nam Nguyên không biết từ đâu chui ra cố ý đến xem trò cười của cô ta, Trương Mộng Hinh không kiềm nén được cơn giận trong lòng.
Cố Khanh lắc đầu, thở dài nói: “Tôi và cô vốn không quen, rảnh đâu đến xem trò cười của cô. Còn cô thì gắng suy nghĩ nhiều vào mình đã đắc tội với ai, đừng để hoa ăn thịt người theo bên cạnh mà không hay biết gì.”