Chương 128: Vô Đề
Nam Nguyên được nhân vật nữ số ba, hiện tại mạnh hơn cô ta nên Trương Mộng Hinh không dám đắc tội.
Còn Lưu Di từng bị cô ta lén cướp bạn trai, hiện tại lại bị cướp nhân vật, giờ thì quá ghê gớm, mặt ngoài vờ là chị em, sau lưng thì nguyền rủa cô ta?!
Trương Mộng Hinh nhào lên đánh Lưu Di, con gái đánh nhau thì móng tay và răng mới là vũ khí mạnh mẽ nhất. Trong khi hai người bứt tóc cắn nhau thường phát ra tiếng kêu hấp dẫn người xung quanh bu lại.
Nhưng so với Trương Mộng Hinh, Lưu Di thiết lập tính cách hoa sen trắng rõ ràng sức khỏe không bằng, đánh với Trương Mộng Hinh vài phút thì bắt đầu bị đè đầu đánh.
Lưu Di ăn đau, đầu tiên là chửi ầm lên:
“Đúng đấy, là tao nguyền rủa mày xui xẻo! Mày không ngẫm lại xem, nếu không phải mày cướp nhân vật của tao trước thì tao sẽ đối xử với mày như thế sao?”
“Chỉ biết lén lút giở trò vặt, lúc trước mày không giữ được bạn trai Chu Châu, bây giờ nhân vật này dù tao không cướp thì mày cũng không giữ được!” Trương Mộng Hinh túm một dúm tóc của Lưu Di, không chút nương tay.
Lưu Di bị đánh đau, biết chính mình đánh không lại thì bắt đầu van xin:
“Đủ rồi, đừng đánh nữa, lúc ấy tao cũng không ngờ cái này là hàng thật!”
“Tao hơi tức giận vì bị cướp nhân vật, vừa lúc chị họ giới thiệu một trang web cho tao, nói là trên đó bán búp bê nguyền rủa rất linh nghiệm, tao mới mua một con”
Lưu Di nói sự thật, thời nay có ai chưa từng rủa thầm người mình ghét chứ? Chẳng qua Lưu Di không ngờ chị họ đề cử trang web, cô ta mua búp bê nguyền rủa về thử mà nó linh thật.
Lần đầu tiên thành công khiến Trương Mộng Hinh trong lúc quay phim bởi vì kim đâm ngay vị trí trái tim mà không thể quay tiếp, Lưu Di nếm ngon ngọt rồi không quay về được nữa, cô ta cố ý ở bên cạnh Trương Mộng Hinh vì có thể tùy thời tùy chỗ nhìn đối phương xấu mặt.
Cố Khanh đứng một bên xem bắt lấy trọng điểm, thứ đồ chơi này cư nhiên bán trên mạng?!
Vẻ mặt của Cố Khanh trở nên nghiêm túc.
Nếu ai đều có thể mua trên mạng thì chuyện này nghiêm trọng rồi, lỡ có nhiều người mua, gai mắt ai là nguyền rủa người đó thì xã hội này sẽ loạn mất.
Phó đạo diễn có mặt ở hiện trường rốt cuộc đi tới xua tan đoàn người, Cố Khanh tìm được Lưu Di muốn trốn đi, ép hỏi địa chỉ trang web bán búp bê nguyền rủa.
Bên Trương Mộng Hinh, đã tìm được búp bê nguyền rủa thì cô ta chỉ cần lấy lại tóc, móng tay, tờ giấy viết tên mình thì sẽ không sao.
Trong cầu thang bên ngoài đoàn phim, Cố Khanh chặn lại Lưu Di.
Lưu Di bị ép hỏi, ban đầu không chịu nói: “Cô không có quyền lợi ngăn tôi lại, nếu cô còn không cho tôi đi thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Cố Khanh không để ý tới Lưu Di uy hiếp, lấy điện thoại ra khỏi túi, nhấn số 110.
“Tôi không sợ, báo cảnh sát đi, tôi không làm gì cô Lưu cả. Nhưng chuyện vừa rồi trong đoàn phim, nếu bị điều tra, dù cảnh sát không tra ra cái gì thì phỏng chừng thanh danh của cô Lưu mất hết. Bạn cùng phòng độc ác mua búp bê nguyền rủa để làm gì? Cô cảm thấy tiêu đề này thế nào? Trùng hợp là tôi có quen vài cảnh sát, có cần tôi tuyên truyền tin tức giùm cô không?”
Lưu Di hung tợn nhìn chằm chằm Cố Khanh, cuối cùng thở hắt ra, lấy giấy bút từ trong túi xách để đồ lộn xộn ra, viết xuống đường liên kết rồi đưa cho Cố Khanh, thế này mới được cho đi.
Sau khi Lưu Di rời đi.
Cố Khanh lập tức gọi điện thoại cho Lệ Hoan, nói chuyện về trang web.
Lệ Hoan vốn cho rằng chỉ là nguyền rủa vặt vãnh phạm vi nhỏ, chẳng đáng gì, nghe Cố Khanh nói trên mạng có trang web bán búp bê nguyền rủa mới bắt đầu xem trọng.
Ghi lại đường liên kết mà Cố Khanh báo cho, Lệ Hoan đi ra văn phòng, tìm cấp dưới giỏi về máy vi tính, Đổng Diệu Diệu.
Lệ Hoan nói: “Diệu Diệu, điều tra đường link này giúp tôi.”
Tuy Đổng Diệu Diệu là thành viên của Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị nhưng mới có mười ba tuổi, vì giỏi máy vi tính và biến dị não bộ, cực kỳ nhạy cảm với phân tích toán học mới được đặc biệt chiêu vào.
Danh thiếp của Từ Vân đại sư là do Đổng Diệu Diệu làm.
Đổng Diệu Diệu tìm ra trang web mà Lệ Hoan nói, nhìn xong hết hồn.
Mấy người xung quanh nghe lời của Lệ Hoan cũng xúm lại xem.