Chương 129: Vô Đề
Trang web thiết kế nền màu đỏ đen, nhìn khiến người liên tưởng đến một số chuyện tối tăm bạo lực. Phía trên cùng viết bốn chữ lớn ‘tâm tưởng sự thành’, rõ ràng là nét chữ màu đen bình thường, nhưng bị nền màu đỏ làm nổi bật hơi khủng bố.
Phía dưới liệt kê thứ bán ra, từ hình ảnh đến cách dùng, hiệu quả đều ghi rõ.
Trang web không bán nhiều loại, chỉ có ba món, một cái là búp bê nguyền rủa mà Cố Khanh nhìn thấy, chỉ cần lấy tóc, móng tay, hoặc tên và ngày sinh tháng đẻ của người mình muốn nguyền rủa vào trong búp bê, khi dùng kim đâm búp bê thì đối tượng bị nguyền rủa cũng sẽ cảm thấy đau đớn.
Món thứ hai là một bùa chú tên là bùa xui xẻo. Tên như ý nghĩa, bùa chú dùng lên người nào thì đối phương sẽ xui xẻo.
Món thứ ba khiến người chung quanh tái mặt.
Đây là một hạng phục vụ tên là ‘kéo thêm mạng sống’, giá rất đắt, chỉ riêng là tiền đặt cọc đã cần một triệu, sau khi thành công phải trả thêm bốn triệu.
Giới thiệu ở phía dưới chỉ có hai câu ít ỏi: ‘Người bị nguy hiểm mạng sống, dùng phương pháp này có thể kéo dài tuổi thọ’.
Thẩm Du mặt búp bê đọc đến đây thì không nhịn được la lối:
“Mợ nó, sao cảnh sát mạng không quản loại trang web này chứ!”
“Nếu chỗ này toàn bán hàng thật thì không biết có ai đã dùng thuật kéo dài mạng sống cuối cùng chưa.” Đạo sĩ già đạo trưởng Huyền Thanh vuốt râu, cau mày.
Lệ Hoan xem xong nói với Đổng Diệu Diệu: "Diệu Diệu, có thể tra ra địa chỉ IP không?”
Mười ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, Đổng Diệu Diệu nói:
“Người làm ra trang web này hiển nhiên có kỹ thuật, giấu địa chỉ rất kín, còn làm vài ván cầu, tôi cần một ít thời gian."
Trong lúc Đổng Diệu Diệu tra địa chỉ IP thì Lệ Hoan liên tục gọi mấy cuộc điện thoại.
Trên mạng xuất hiện thứ như vậy, đã nguy hại ổn định xã hội, nhất định phải báo cáo.
" Tra được rồi.”
Mọi người nghe Đổng Diệu Diệu reo vui:
“Địa điểm ở thủ đô!”
Sau khi Cố Khanh cúp máy thì tính quay về đoàn phim, chợt thấy một người đứng trên cầu thang.
Cố Khanh ngước mắt lên, đó là nam chính của đoàn phim, Tống An Nhiên.
Ánh mắt Tống An Nhiên nhìn Cố Khanh hơi phức tạp.
Tống An Nhiên chỉ muốn đến hỏi thăm tại sao sau khi nhận lá bùa mà Cố Khanh tặng thì anh ta nâng cao tinh thần, không ngờ nghe được nội dung đối thoại.
Dường như cô gái tên Cố Khanh này là người của tổ chức chính phủ?
Như vậy ngược lại khiến Tống An Nhiên càng yên lòng.
Tống An Nhiên lấy ra lá bùa đặt trong áo:
“Cố Khanh, tôi muốn hỏi lúc trước tôi rốt cuộc bị gì? Tại sao sau khi lấy lá bùa của cô thì cảm thấy khỏe hơn nhiều?”
Cố Khanh nhìn, chỉ hướng lá bùa nói:
“Anh biết đây là bùa gì không? Tên của lá bùa này là bùa định hồn.”
Tống An Nhiên miễn cưỡng giữ bình tĩnh: “Có ý gì?"
Cố Khanh cười cười: “Nam Nguyên đã kể với tôi, buổi tối rõ ràng nhìn thấy anh đi ra ngoài, nhưng chính anh nói cả buổi tối đều đang ngủ, tôi vốn cũng cho rằng anh bị mộng du.”
“Mãi sau khi nhìn thấy anh tôi mới xác nhận, không phải là mộng du."
"Đó là cái gì?" Tống An Nhiên nhớ đến Cố Khanh nói là bùa định hồn, hỏi: “Có liên quan tới hồn phách à?”
Cố Khanh gật đầu: “Dù anh ở dưới ánh sáng mặt trời vẫn có bóng chồng thân thể và linh hồn, tôi cảm thấy buổi tối có lẽ anh từng có hiện tượng ba hồn bảy vía rời thể xác. Người bát tự yếu dễ nhìn thấy loại hiện tượng này.”
“Nhưng tôi chưa phát hiện nguyên nhân hồn phách của anh rời thể xác, tạm tặng một tấm bùa định hồn cho anh, bảo đảm anh tạm thời không có hiện tượng ly hồn đã.”
Nghe thấy Cố Khanh nói chỉ có thể tạm thời bảo chứng an toàn, Tống An Nhiên giật nhẹ, cười gượng: “Vậy cô có thể xác định đây là ngoài ý muốn hay là có người làm không?”
“Chuyện này” Cố Khanh suy nghĩ một hồi, nói: “Thường thì con nít sau khi bị dọa sợ sẽ có hiện tượng ly hồn, người lớn hơi hiếm thấy.”
Ý tứ của Cố Khanh rất rõ ràng, cô cảm thấy xác suất người làm khá lớn.
Tống An Nhiên gật đầu, nói: “Tôi có chút suy đoán, hy vọng hôm nào cô Cố Khanh rút ra thời gian gặp tôi, có một số chuyện tôi muốn hỏi cô.”