Chương 130: Vô Đề
Cố Khanh nhìn, từ khí vận của Tống An Nhiên thì anh ta xem như người tốt, cho nên cô đồng ý.
Bên kia, sau khi Lệ Hoan tra ra có trang web bán mấy thứ nguyền rủa, kéo dài mạng sống liền báo cáo tình huống với tổng bộ.
Cuối cùng tra được địa chỉ IP của trang web nằm ở thủ đô càng khiến người kinh ngạc.
Tạ Giác tự mình dẫn người đi địa điểm của địa chỉ IP, là một tòa nhà văn phòng, nhưng nghe nói đã thật lâu không có người thuê.
Khi Tạ Giác mang người đến, mấy thứ như máy vi tính còn đó, xung quanh rải rác một ít giấy vàng, chu sa và tài liệu chế tạo búp bê nguyền rủa, nhưng người đã chạy.
"Sao có thể chạy nhanh vậy chứ?” Một cấp dưới để râu xồm của Tạ Giác đập mạnh tay xuống chiếc bàn bên cạnh.
Việc này rất kỳ lạ.
Sau khi bọn họ nhận được tin liền lập tức xuất phát.
Xem hiện trường thì người ở đây cũng rời đi vội vàng.
Tại sao bọn họ rời khỏi kịp thời như vậy?
Điều này khiến người không thể không hoài nghi phải chăng trong Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị có thành viên cũng tham dự lập trang web này.
Tuy người chế tạo của trang web đã trốn, nhưng trang web tên Tâm Tưởng Sự Thành bị niêm phong, tăng mạnh giám thị internet.
Theo tư liệu để lại tìm đến thông tin của mỗi người mua, ngược lại khám phá ra mấy vụ án bởi vì lúc trước không tìm được manh mối mà rơi vào bế tắc.
Tuy không bắt được đầu sỏ gây nên, nhưng nên khen thì vẫn phải khen, sau khi về bộ môn, Tạ Giác cố ý kêu Lệ Hoan báo lên người phát hiện trang web, nói bộ môn sẽ cho một số phần thưởng đặc biệt.
Chờ khi xem hai chữ Cố Khanh mà Lệ Hoan báo lên, Tạ Giác sửng sốt, anh ấy còn nhớ Lệ Hoan nói cô gái mới vào bộ môn.
Tạ Giác tìm hai chữ Cố Khanh trong thông tin thành viên bộ môn, nhấn nút enter.
Thông tin về Cố Khanh và hình chụp hai tấc xuất hiện trên màn hình máy vi tính.
Khi Tạ Giác thấy đôi mắt hoa đào của Cố Khanh thì giật mình.
Tạ Giác tìm em gái suốt hai mươi năm.
Đương nhiên, nếu bạn nói là vì anh ấy có tình cảm sâu đậm với em gái, rất nhớ em gái, lời này nói ra chính Tạ Giác còn không tin.
Dù sao hai mươi năm trước em gái còn là trẻ sơ sinh đã bị trộm đi, anh ấy còn chưa kịp bồi dưỡng tình cảm.
Tìm kiếm nhiều năm như vậy, càng nhiều là một loại trách nhiệm và lời hứa với người mẹ năm xưa đau buồn mà chết.
Tạ Giác vốn định thừa dịp tiệc mừng thọ của nhà họ Hoắc tìm manh mối nhà họ Hoắc năm xưa tham dự trộm em bé, từ đó tìm ra bọn họ đã đưa em gái đến đâu rồi.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô gái tên Cố Khanh, một dòng nước ấm tuôn ra trong lòng nói cho Tạ Giác biết đây là em gái của anh ấy.
Không cần kiểm nghiệm DNA, không cần bùa thân duyên, khi nhìn đôi mắt hoa đào kia, rung động máu mủ tình thân trong lòng đã dâng trào.
Tạ Giác lập tức lựa chọn mang theo tư liệu của Cố Khanh về nhà, anh ấy muốn nói cho cha còn ở trong nhà biết tin tức này.
Cha của Tạ Giác, Tạ Vọng Sóc bởi vì nhiều năm trước một lần bói toán bị cắn ngược tổn thương gốc rễ nên đã lùi lại sau màn, quản lý công việc trên thương trường của nhà họ Tạ, rất ít đi ra ngoài.
Tạ Vọng Thư và Tạ Vọng Sóc vốn được gọi là song bích nhà họ Tạ, hai người có thiên phú về mặt huyền học cực kỳ tốt, khiến ông nội Tạ làm gia chủ nhà họ Tạ hơi khó lựa chọn cho ai trở thành người thừa kế đời tiếp theo.
Nhưng về sau Tạ Vọng Thư cưới Khương Dung cùng xuất thân thế gia huyền học, thiên phú rất tốt, hơn nữa sinh một nam một nữ thông tuệ đáng yêu, thiên phú cũng tốt thì cán cân trong lòng Tạ lão gia dần nghiêng.
Sau khi Tạ Vọng Sóc không để ý phản đối của Tạ lão gia, cưới người bình thường Hoắc Vu chẳng có chút cảm giác tồn tại trong nhà họ Hoắc thì cán cân nghiêng càng nhiều.
Về sau xảy ra chuyện bị người ta bắt cóc con, mấy năm sau Hoắc Vu qua đời, Tạ Vọng Sóc cũng bị cắn ngược tổn thương căn cơ, vị trí gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tạ cơ bản đã bị Tạ lão gia xác nhận rơi vào người bác của Tạ Giác, Tạ Vọng Thư.