Chương 131: Vô Đề
Dù Hoắc Vu sinh ra Tạ Giác có thiên phú huyền học tốt nhất, sau đó bà qua đời, Tạ Giác lớn lên thành bộ trưởng Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị Quốc Gia, Tạ lão gia vẫn không thích gia đình bọn họ, thường ngày ít gặp mặt, chỉ có ngày lễ ngày Tết gọi mọi người cùng đến nhà tổ gặp mặt.
Tạ Vọng Sóc thấy con trai Tạ Giác từ nhỏ đến lớn tính cách trầm ổn, thích mặt lạnh người lạ chớ gần cư nhiên vội vàng trở về nhà, vẻ mặt hưng phấn thì ông hơi ngạc nhiên.
Mãi khi con trai đưa một phần tư liệu cho Tạ Vọng Sóc.
Tư liệu rất mỏng, một số nội dung viết khá đơn giản, nhưng Tạ Vọng Sóc cũng giống như Tạ Giác, khi thấy hình chụp trên tờ giấy chứng nhận trên cùng thì bàn tay cầm tư liệu của ông giật nhẹ.
Cố Khanh ở trong hình nhoẻn miệng cười, đôi mắt hoa đào dường như lóe tia sáng.
Tạ Vọng Sóc ôm ngực mình, trái tim đập rất nhanh, rung động đến từ dòng máu nói cho ông biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
"Đây là " Mắt Tạ Vọng Sóc đỏ ửng nhìn Tạ Giác.
Tạ Giác gật đầu, nói:
“Con có cùng cảm giác như cha, là con bé!”
Tạ Vọng Sóc không ngờ con gái hai mươi năm bị người trộm đi sẽ xuất hiện ở trước mắt của mình với phương thức như vậy, dù chưa từng làm gì xác thực, nhưng Tạ Vọng Sóc biết đúng là con bé rồi.
Tạ Vọng Sóc nhìn Tạ Giác, cảm khái nói: "Hai mươi năm, rốt cuộc tìm được, con bé đang ở đâu?”
Tạ Giác nói: "Thành phố S, em gái đã bước lên con đường huyền học, hiện tại gia nhập Bộ Đặc Dị của thành phố S, là cấp dưới của Lệ Hoan. Con sẽ lập tức đến đó ngay, mang em ấy về.”
Tạ Giác cảm thấy trái tim của mình đang kêu gào, một tấm hình sao mà đủ? Anh ấy cần thấy tận mắt em gái khỏe mạnh đứng ở trước mắt mình.
Nghe lời Tạ Giác nói, Tạ Vọng Sóc hơi động lòng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tạ Vọng Sóc lắc đầu, nói:
“Bây giờ con vội vàng chạy qua dễ làm lộ ra em gái của con. Những chuyện năm xưa chúng ta còn không tìm được đầu sỏ gây nên, nếu bị đối phương biết tin tức, cha sợ”
Tạ Giác thầm hiểu.
Nếu bây giờ mang em gái về sẽ chỉ khiến em ấy lại rơi vào vũng nước đục nhà họ Tạ. Nhưng không mang em gái theo bên cạnh thì Tạ Giác cảm thấy trong lòng vô cùng bất an, cứ cảm thấy sẽ xuất hiện chuyện gì khiến anh ấy hối hận.
Tạ Vọng Sóc nói:
“Chúng ta giải quyết nhà họ Hoắc trước, tìm ra bàn tay đen sau màn năm đó. Chờ khi nơi này an toàn hãy phong cảnh đón em gái của con về.”
Tạ Vọng Sóc suy xét nhiều lần, cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất.
Điều Tạ Vọng Sóc lo lắng là sau lưng nhà họ Hoắc có phải là còn có bàn tay đen sau màn góp sức trong chuyện năm đó không? Dù sao nhà họ Hoắc thuở ấy xuống dốc, thật sự có thể làm được thần không biết quỷ không hay trộm em bé ra sao?
Sau khi sự tình phát sinh, Tạ Vọng Sóc không chỉ một lần muốn dùng thuật bói toán tính ra tung tích của con gái, và bàn tay đen sau màn rốt cuộc là ai.
Nhưng trên người em bé đeo mặt ngọc hộ thân gia truyền của nhà họ Tạ.
Mặt ngọc là lão tổ tông truyền xuống, truyền qua từng đời, có các loại hình thức. Sau khi con cháu nhà họ Tạ sinh ra, cha của em bé có thể đi Tàng Bảo Các của nhà họ Tạ tìm một món ngọc khí hộ thân.
Lúc trước sau khi con gái sinh ra, Tạ Vọng Sóc vốn nói sẽ chọn một vòng tay ngọc, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà lấy mặt ngọc hình dạng cuốn sách.
Mặt ngọc này trông xám xịt, tác dụng hộ thân kém xa ngọc khí khác trong Tàng Bảo Các, nhưng có tác dụng giấu hơi thở rất cao. Sau khi lấy nó ra thì Tạ Vọng Sóc hơi hối hận, vốn định về sau tự mình chế tạo một pháp khí hộ thân bồi thường cho con gái, nào ngờ ngày thứ hai sau khi đeo mặt ngọc thì em bé bị trộm.
Sau khi em bé bị bắt cóc, Tạ Vọng Sóc vận dụng các loại thủ đoạn huyền học tìm kiếm, ra kết quả đều là thiên cơ che lấp. Tạ Vọng Sóc đành chuyển hướng qua bàn tay đen sau màn.