Chương 137: Vô Đề
Dương Lộ theo bạn trai bảy năm, trong tay đương nhiên có nhiều thứ.
Bạn trai vì vậy mà thỏa hiệp.
Tám tháng sau, Dương Lộ sinh một đứa con, đặt tên Dương An, hơn nữa chính thức ly hôn.
An An không biết chuyện năm đó, còn cho rằng mẹ luôn nhớ cha. Thật ra sau khi Dương Lộ có An An thì cảm thấy mình đã có tất cả, tình yêu gì đó dẹp hết sang một bên.
Không ai ngờ An An sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.
Thời gian mười phút rất ngắn.
An An nắm tay Cố Khanh, phất tay chào mẹ và bà ngoài, tiếp đó lá bùa dần dần mất đi hiệu lực bắt đầu tự cháy. Sau khi lá bùa cháy hết thì bóng dáng của An An cũng biến mất.
Dương Lộ nhìn về hướng Cố Khanh, ánh mắt khát vọng hỏi:
“An An sẽ tốt, đúng không?”
Cố Khanh trầm ngâm một lúc, gật đầu:
“Bé là một bé ngoan, kiếp sau sẽ bình an.”
“Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi.”
Trong lời lẩm bẩm của Dương Lộ, Cố Khanh mang theo An An rời khỏi.
Đến cửa bệnh viện, đứng ở nơi trống trải, thoáng như nghe tiếng xiềng xích va chạm.
Cố Khanh nhìn thấy không trung trống rỗng xuất hiện một bóng đen.
Là quỷ sai mặc áo choàng màu đen không thấy rõ mặt!
Địa phủ bây giờ có thể tùy tiện thấy ‘đại nhân vật’ sao?
Đây là ý tưởng đầu tiên của Cố Khanh.
An An buông tay Cố Khanh, đi hướng đối phương, sau đó một lớn một nhỏ chuẩn bị rời đi.
Cố Khanh mở miệng nói:
“À này”
Quỷ sai mặc áo choàng không thấy rõ mặt tạm dừng.
“Ta muốn hỏi sau này An An sẽ như thế nào?”
Tuy Cố Khanh nói với An An là kiếp sau của An An sẽ sống tốt, thật ra cô không có bản lĩnh lớn như thế biết kiếp sau của một người, chẳng qua không nỡ nhìn đối phương đau lòng nên thốt ra lời nói dối thiện ý để an ủi.
Đối phương nhìn đứa bé ở bên cạnh, tạm dừng một lúc rồi mở miệng, giọng trầm ấm nghe khá trẻ tuổi:
“Ngươi chúc phúc đứa trẻ này, nên kiếp sau của nó sẽ sống rất tốt.”
Khi Cố Khanh buột miệng nói An An kiếp sau sẽ bình an thì kim quang công đức trên người cô có vài tia khuếch tán ra, rơi xuống người An An, là sức mạnh chúc phúc, phù hộ nó kiếp sau yên ổn khỏe mạnh.
Dường như có liếc Cố Khanh một cái, đối phương mang theo An An biến mất ở trong không khí.
Qua một thời gian Lệ Hoan mới nói cho Cố Khanh về vụ trang web Tâm Tưởng Sự Thành.
Nghe nói trang web bị niêm phong nhưng người đã chạy mất, Cố Khanh cũng không kiềm được nhíu mày.
"Không có tra được rốt cuộc là ai làm sao?"
Lệ Hoan cũng rất giận, bọn họ vất vả khổ cực phát hiện ra manh mối phát cho tổng bộ, bên tổng bộ lo việc bắt người vậy mà để người ta chạy thoát.
Lệ Hoan tức giận đập bàn, dù sùng bái Tạ Giác cỡ nào cũng cảm thấy anh ấy hơi lãnh đạo thất trách:
“Cái tên Tạ Tam đó, rốt cuộc nhận loại người gì vào bộ mà để lộ tin tức vậy chứ!”
Lệ Hoan không phát hiện, Cố Khanh ngồi phía đối diện cô ấy nghe hai chữ Tạ Tam thì thay đổi sắc mặt.
Tạ Tam? Có phải là người đó không?
Cố Khanh không ngờ mình chưa đi thủ đô, gia nhập Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị mà đã sớm nghe được cái tên liên quan thân thế của mình.
Cố Khanh uống một hớp nước, giả vờ lơ đãng mở miệng hỏi:
“Chị Lệ Hoan, chị nói Tạ Tam là?”
Lệ Hoan cũng không để ý, ngược lại phổ cập khoa học cho Cố Khanh:
“Tạ Tam này tên thật là Tạ Giác, gia đình cũng là thế gia huyền học giống như tôi, xếp thứ ba, hiện tại là bộ trưởng của tổng bộ, lợi hại hơn tôi.”
“Ồ, vậy à.” Cố Khanh lại uống một hớp nước, trên mặt nhìn không ra một chút biểu cảm.
“Nhưng nhà họ Tạ mặc dù là thế gia huyền học thì trong nhà cũng không yên ổn.” Lệ Hoan nói tiếp: “Không nói đến mấy chuyện lung tung của nhà họ Hoắc họ hàng bên ngoại của Tạ Tam, gia đình anh ấy cũng bị Tạ lão gia áp chế."
Cố Khanh dường như đang nghe, hoặc không, bỗng nghe nhắc nhà họ Hoắc, cho nên Tạ Tam và nhà họ Hoắc có liên quan?
Tạ Tam đang được Cố Khanh suy nghĩ thì sau khi nhanh chóng xin phát thưởng cho sự kiện trang web lần này, đã mang theo cấp dưới Uông Diệc ngồi trên máy bay đến thành phố S.