Chương 138: Vô Đề
Lúc Cố Khanh ở trong phòng ngủ luyện tập vẽ bùa thì Lệ Hoan gửi tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là Lệ Hoan kêu Cố Khanh đến bộ môn ngay, nói là bộ trưởng tổng bộ Tạ Giác chuyên môn mang phần thưởng vì phát hiện trang web huyền học phi pháp đến, nói là muốn gặp cô một lần.
Khi thấy hai chữ Tạ Giác trên tin nhắn, tay phải cầm bút bùa dính chu sa của Cố Khanh không tự chủ được giật giật, chu sa nhỏ xuống lá bùa, hỏng một tấm bùa hộ mệnh.
Từ khi Cố Khanh biết đội trưởng của tổng bộ là Tạ Tam mà cô đã nghe thấy trước khi chết thì đoán sẽ có ngày gặp mặt.
Nhưng không ngờ ngày đó đến nhanh như thế.
Cố Khanh từng nhớ lại tình cảnh lúc ấy, trong điện thoại, cô chủ Hoắc kia khi nghe thấy Tạ Tam thì tràn ngập khẩn trương và sợ hãi. Có thể xác định Tạ Tam này không cùng phe với cô Hoắc.
Nhưng Lệ Hoan cho Cố Khanh biết Tạ Giác và nhà họ Hoắc có quan hệ người thân.
Nên khi nghe nói Tạ Giác muốn đến thành phố S, nói muốn khen ngợi mình thì Cố Khanh thầm khẩn trương.
Đời trước tại sao Tạ Giác muốn tìm cô?
Cố Khanh từng hỏi bóng hỏi gió thông tin của Tạ Giác.
Lệ Hoan cho biết Tạ Giác là một thiên tài huyền học, rất lợi hại, nhưng tính cách rất lạnh lùng. Lúc bình thường tối đa làm nhiều nhất là hoàn thành các loại nhiệm vụ trong bộ môn để rèn luyện bản thân.
Nhưng từ giọng nói của Lệ Hoan không khó nghe ra cô ấy xem trọng Tạ Giác, chắc đây là người chính phái, sẽ không làm chuyện giết người diệt khẩu.
Cố Khanh cũng lén hỏi Thẩm Du vài câu, so với Lệ Hoan xem trọng thì Thẩm Du hoàn toàn là fanboy.
Nghe Cố Khanh hỏi về bộ trưởng tổng bộ Tạ Giác, Thẩm Du xổ ra một tràng lời khen không chút tạm dừng, tóm lại ý tứ là Tạ Giác chỗ nào cũng tốt.
Nghe ngóng nhiều nơi, Cố Khanh hơi yên lòng, hơn nữa cô là nhân viên công vụ của bộ môn đặc biệt quốc gia, cảm thấy sẽ không ai dám vào lúc thế này trắng trợn đến hại cô.
Khi Cố Khanh đến bộ môn, bị Lệ Hoan thúc giục vào văn phòng của một mình Tạ Giác.
Cố Khanh đi vào, nhìn thấy một bóng người đứng ở nơi đó.
Đối phương nghe thấy bước chân thì quay đầu lại.
Thình thịch thình thịch!
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không chỉ mình Cố Khanh là tim đập nhanh, trái tim của Tạ Giác cũng khiêu vũ.
Tăng tốc độ máu lưu động, Cố Khanh nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, rõ ràng chưa từng gặp, nhưng không biết tại sao khóe mắt cô cay xè, cảm giác tội nghiệp muốn khóc.
Không chỉ thế, sách ngọc trong đầu Cố Khanh lúc này giật nhẹ, truyền đến cảm giác hân hoan.
Người này sẽ không tổn thương chính mình!
—— đây là trực giác nói cho Cố Khanh.
“Anh/cô”
Hai người cùng lên tiếng rồi cùng ngậm miệng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Nếu người không biết chuyện ở đây nhìn thấy cảnh này phỏng chừng sẽ cho rằng hai người này có phải là vừa gặp đã thương.
Do dự một lúc, Cố Khanh lên tiếng trước:
“Chào bộ trưởng, tôi là thành viên mới gia nhập chi nhánh, tôi tên Cố Khanh, am hiểu vẽ bùa chú.”
Cố Khanh gật đầu, nghi ngờ hình như vành mắt đối phương đỏ hoe, nhưng chớp mắt đã không thấy gì.
“Cố Khanh.” Tạ Giác gọi lên hai chữ này: “Lúc cô nhìn thấy tôi có phải là cảm giác rất quen thuộc, tim đập rất nhanh?"
Cố Khanh nhướng mày, sao người này biết?
Cố Khanh cảm giác mình sắp chạm vào góc bí mật đời trước, cô gật đầu, hỏi:
“Bộ trưởng cũng có cảm giác đó?”
Tạ Giác không kiềm được nói:
"Đây là bởi vì chúng ta là anh em ruột, giữa chúng ta có liên kết máu mủ. Khoảnh khắc gặp em là anh biết ngay đây là em gái mà anh tìm hai mươi năm!”
Cố Khanh: " "
Cố Khanh cảm thấy mình bị dọa.
Cô vốn định sau khi tăng mạnh thực lực sẽ đi thủ đô tìm nhà họ Hoắc báo thù, rồi tìm kiếm chân tướng thân thế của mình.
Nhưng hiện tại, chưa đợi cô mạnh đủ để đi báo thù thì người nhà đã tự tìm tới?
Nhớ lại tình cảnh trước khi chết, vậy là đời trước cô suýt chút được gặp người thân của mình, chẳng qua bị nhà họ Hoắc giành trước tiêu diệt?