Chương 145: Vô Đề
Bà bầu bụng to thật sự đi không nổi, mới nãy Nhị Lăng tát một cái làm chị ta súy té xuống đất, may có tài xế dùng tay nâng mới không bị ngã.
Học sinh trung học còn là đứa trẻ mới lớn, trong mắt đều là sợ hãi, bọn cướp bắt đi thì cậu ta chỉ có thể đi theo, không dám phản kháng.
Đại ca làm ra quyết định:
"Không được, mang tất cả đi cùng!”
Gã là một người mâu thuẫn, tuy cướp xe, nhưng ở trong tình huống này lại không chịu bỏ lại đám con tin rõ ràng là vướng víu.
Không còn cách nào, Nhị Lăng và Thuyên Tử đành nghe theo đại ca, bắt buộc mấy con tin cùng đi tới trước.
Bà bầu không có thể lực, bụng lại đau, gắng gượng đi theo.
Hẳn là chị ta sẽ không chống được bao lâu.
Chợt nghe một tiếng bịch, trong tiếng hét của bà bầu, chị ta trượt chân ngã xuống đất.
Chị ta bị thương, ôm bụng, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Dưới váy tràn ra giọt máu.
“Đại ca, làm làm sao đây?”
Thuyên Tử nhìn bà bầu, với bộ dạng này thì rõ ràng là sẩy thai.
Đại ca siết chặt nắm tay:
“Bỏ nó lại, mấy người kia thì đi tiếp!”
Thuyên Tử đồng ý, xua hai vợ chồng già cùng học sinh trung học tiếp tục đi, chợt phát hiện ống quần của mình bị níu lại.
Bà bầu vươn bàn tay dính đầu máu bắt lấy ống quần của Thuyên Tử:
“Cứu cứu tôi! Hãy cứu con của tôi!”
Tài xế ở bên cạnh muốn lại gần giúp đỡ nhưng bị Nhị Lăng chĩa súng vào, không dám động.
Học sinh trung học trước đến giờ chưa từng gặp trường hợp như vậy, trong một chốc ngẩn ngơ, cũng không có tiến lên.
Vợ chồng già từ đầu đến cuối luôn bình thản lúc này tiến lên nắm tay của bà bầu, trấn an:
"Cô gái, đừng sợ, không sao đâu.”
Nhưng lúc này trừ trấn an ra bọn họ cũng không có biện pháp nào khác.
Thuyên Tử vẫn đang rối rắm.
Nhị Lăng không kiên nhẫn, họng súng chỉ hướng vợ chồng già:
“Đừng lề mề, đi cho tao!”
Hai vợ chồng do dự, không buông ra, lúc này mà buông tay tương đương với để bà bầu tự sinh tự diệt.
Đang lúc Nhị Lăng định bắn một phát súng cảnh cáo hai vợ chồng già thì trong không trung dường như bay tới tiếng thở dài.
Sau đó bà bầu và hai vợ chồng già biến mất trước mặt mọi người.
Không chút dấu vết.
Bao gồm vết máu mà bà bầu để lại cũng biến mất.
Cả đám hút ngụm khí.
“Quỷ, quỷ!”
Thuyên Tử thét chói tai, cắm đầu chạy trốn.
Học sinh trung học cùng tài xế cũng lập tức vãng chạy hướng khác nhau.
Nhị Lăng sau khi mỗi người một bên đuổi theo tài xế, đuổi theo học sinh trung học đi hướng khác nhau.
Chỗ vách núi hoang.
Nhìn trước mắt rõ ràng là vách núi chắc chắn, là cái gọi là kết giới.
Tạ Giác cau mày nhìn một lúc, nói: "Chắc đây là thiên nhiên hình thành kết giới."
Chỉ thấy chân Tạ Giác đạp Thất Tinh Bộ, tay phải kết ấn, vòng quanh một vòng, khép ngón trỏ và ngón giữa tay phải, mang theo linh khí chỉ tới trước.
Bóc!
Dường như có cái gì vỡ ra.
Trước mặt nhóm Cố Khanh xuất hiện một hang núi to lớn.
Đi tới trước, hang núi bốn phương thông suốt, cũng không biết thông hướng nơi nào.
Nhắm mắt cảm ứng một chút linh khí xung quanh, chân mày Tạ Giác giãn ra:
“Không ngờ ngọn núi này cư nhiên có sơn linh."
Sơn Linh, tên như ý nghĩa, là tinh linh trong núi, một loại linh vật rất hiếm thấy.
Khác với Sơn Tiêu, trong sách ghi rằng: ‘Sơn Tinh hình dạng như con nít, một chân hướng ra sau, đêm thích phá người, tên gọi Tiêu.’
Sơn Tiêu là một loại quái vật thích ăn người, lấy máu thịt của con người và âm sát khí mà sinh ra, người bình thường gặp Sơn Tiêu dù không chết cũng mất nửa mạng.
Sơn Linh thì chỉ hấp thu linh khí của trời đất, tinh hoa của trời trăng, dựa vào trời sinh trời nuôi mới dần dần sinh ra ý thức.
Sau khi Sơn Linh sinh ra ý thức sẽ tiếp tục tu luyện, hơn nữa trợ giúp người gặp nạn trong núi đủ tu công đức, qua trăm nghìn năm thì công đức viên mãn, là có thể trở thành Sơn Thần.
Cho nên, người bình thường gặp Sơn Linh thì sẽ không có nguy hiểm gì lớn, thậm chí nếu may mắn còn được Sơn Linh trợ giúp.
Đương nhiên, trong xã hội hiện đại linh khí mỏng manh, Tam Giới ngăn cách, muốn trở thành Sơn Thần e rằng xa xôi vô tận. Làm một con Sơn Linh, có thể bảo đảm trong thời đại không bị người bắt lấy dùng để luyện đan đã là rất may mắn rồi.