Chương 194: Vô Đề
“Đáng hận tôi khổ sở tìm hai mươi năm nhưng không biết bí mật bên trong rốt cuộc”
Hoắc Cẩn còn chưa nói xong đã nghẹo cổ, khóe môi chảy vệt máu, ông ta đã tự sát.
Nhưng Hoắc Cẩn không nói, tự nhiên có người khác chịu nói.
Tạ Giác ép hỏi mấy câu, đứa con gái được nuông chiều lớn lên Hoắc Mai là người đầu tiên chịu không nổi:
“Tôi nói, tôi nói! Trong bút ký của tổ tiên viết mặt ngọc này liên quan tới một kho báu to lớn”
Hoắc Mai dẫn mấy người đi phòng đọc sách của Hoắc Cẩn, định lấy ra bút ký chứng minh mình thẳng thắn theo khoan, muốn đổi lại cơ hội sống.
Không ngờ cô ta lục tìm trong hộc ngầm trên tường của Hoắc Cẩn thật lâu mà không thấy bút ký đâu.
Bên ngoài biệt thự, Cố Khanh lén đi theo Tạ Giác đến, phát hiện có nhiều quân nhân đi cùng nên không dám lại gần, cô dán tấm bùa tàng hình lên người núp ở một bên nhìn, sau đó trơ mắt nhìn người lúc trước trong hội đấu giá lén trộm mặt ngọc của cô nghênh ngang đi ra biệt thự mà không ai phát hiện.
Nhiều người như vậy đều không phát hiện chỗ ẩn núp của Cố Khanh, Tạ Giác mới đi ra biệt thự liền phát hiện ra.
Tạ Giác bất đắc dĩ liếc phương hướng mà Cố Khanh núp, lên tiếng:
“Ra đi.”
Cố Khanh nghe vậy cũng biết không trốn được nữa, xé bùa tàng hình dán trên người, gãi đầu cười khờ:
“Anh, sao anh biết em ở đây?”
Chưa đợi Tạ Giác đáp lại, Cố Khanh đã ngẩn ngơ.
Cô nhìn Tạ Giác, sau lưng anh ấy có một ‘Tạ Giác’ phiên bản trung niên đi ra biệt thự, khuôn mặt giống nhau nhưng trông tang thương hơn anh ấy nhiều.
Trái tim đập nhanh trong lồng ngực nói cho Cố Khanh biết người này là cha của cô.
Hiển nhiên Tạ Vọng Sóc cũng phát hiện ra Cố Khanh, không kiềm được tiến lên vài bước, khóe mắt ửng đỏ.
Ông chợt nhớ ra điều gì, xoay người sửa sang lại tóc tai, khi quay lại thì đã điều chỉnh biểu cảm như ngày thường, vẫy tay với Cố Khanh:
“Bé, lại đây.”
Cố Khanh chớp chớp mắt, cơ mặt căng cứng chậm rãi đến gần.
Khi cách Tạ Vọng Sóc còn một bước thì Cố Khanh ngừng lại, ngước đầu nhìn ông.
Đây là cha của cô sao, trông thật cao, thật đẹp trai.
Rõ ràng lòng vui mà sao sống mũi cay cay, trong mắt dường như có cái gì tràn ra.
Tay của Tạ Vọng Sóc chậm rãi sờ tóc của Cố Khanh, nói:
“Con bé ngốc, cha là cha của con.”
Lời này thốt ra, Cố Khanh không còn kiềm được nước mắt nữa.
“Cha!”
Cố Khanh ôm chặt tay của Tạ Vọng Sóc, mặt kệ nước mắt nước mũi tèm lem:
“Sao bây giờ cha mới tìm được con!”
Đây là tiếng hét phát ra từ Cố Khanh hai kiếp người.
Tay Tạ Vọng Sóc run nhẹ, hốc mắt ẩm ướt, giọt lệ lăn xuống:
“Lỗi của cha, cha vẫn luôn tìm, nhưng không tìm ra con”
Sau khi Cố Khanh và Tạ Giác nhận nhau thì cô luôn né tránh câu hỏi về cha mẹ, bởi cô không biết nên dùng thái độ như thế nào đối diện cha của mình.
Nhưng khoảnh khắc gặp mặt, tất cả cảnh tượng gặp gỡ mà Cố Khanh từng phỏng đoán đều biến mất hết, cô chỉ muốn ôm cha của mình, khóc một trận cho đã.
Đám người nhà họ Hoắc bị áp ra, xác chết của Hoắc Cẩn cũng phải được mang về.
Biệt thự của nhà họ Hoắc bị niêm phong, sẽ có người chuyên môn tiến hành điều tra bên trong.
Hoắc Mai mất hồn mất vía đi ra, nhìn thấy cảnh tượng khiến cô ta trợn to muốn nứt khóe mắt.
Cô ta nhìn thấy Cố Khanh mà mình đinh ninh không biết gì cả đang ôm bác hai Tạ kêu ‘cha’, Tạ Giác ở một bên nhìn, bọn họ đã sớm nhận nhau! Bọn họ đào hố cho nhà họ Hoắc!
“Con điếm! Mày liên hợp bọn họ hãm hại nhà tao!”
Hoắc Mai giãy giụa muốn lao qua, nhưng anh lính đứng bên cạnh kiềm chặt cô ta không phải tay mơ, một bàn tay dư sức kiềm chế cô ta, kéo cô ta lên xe, mặc cho Hoắc Mai hét muốn bể giọng thì anh lính vẫn thờ ơ.
Bành Viện bởi vì đi theo mẹ đến nhà họ Hoắc mà bị đưa đi luôn cũng yên lặng lên xe, nhưng trước khi lên xe thì cô ta sâu thẳm nhìn hướng nhóm người Cố Khanh.
Mặt ngọc tự nhiên cũng bị đám người mang về, Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác đều không nói chuyện.
Nếu người nhà họ Hoắc đều nói mặt ngọc liên quan một kho báu, vậy thì dù thứ này vốn thuộc về nhà họ Tạ nhưng nhà nước sẽ không thích bọn họ đòi về.