Chương 195: Vô Đề
Hơn nữa Tạ Giác vốn biết mặt ngọc kia là giả nên càng không nói nhiều, kho báu trong mặt ngọc gì đó cứ để bọn họ chậm rãi tìm.
Nhà họ Hoắc suy tàn trong một đêm, tất cả người tương quan đều bị bắt, chuyện này dẫn tới chấn động to lớn. Vô luận là giới huyền học hay giới tài chính thì nhà họ Hoắc là tồn tại không thể bỏ qua.
Sau khi phản ứng lại thì các thế lực lớn tranh giành nhau trong tối ngoài sáng.
Thường nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nhà họ Hoắc xuống dốc trong giới huyền học, trong tay có nhiều thứ tốt, huống chi còn có một xí nghiệp họ Hoắc to như vậy.
Cố Khanh đi theo Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác về nhà, cô nói cho hai người biết đã nhìn thấy một người nghênh ngang ra khỏi biệt thự.
Cố Khanh còn vẽ hình dạng của người đó.
Nghe cô nói, Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác liếc nhau, cùng cau mày.
Theo lý thuyết, lúc ấy bốn phía biệt thự nhà họ Hoắc sắp xếp nhiều người của chính phủ, trừ quân nhân ra còn có nhiều tu sĩ huyền học.
Không ai phát hiện nhưng chỉ có một mình Cố Khanh nhìn thấy, thuật tàng hình của người này chắc chắn rất ghê gớm.
Nhưng việc này cũng bại lộ ánh mắt của Cố Khanh khác biệt với mọi người.
"Khanh Khanh, có phải mắt của em” Tạ Giác hỏi.
Trừ chuyện sách ngọc ra, Cố Khanh không lừa chuyện khác, cô gật đầu nói:
“Sau khi em bắt đầu tu luyện huyền học thì phát hiện mắt của mình không cần bất cứ pháp thuật hoặc là bùa chú liền có thể nhìn thấy thứ người khác không thấy được.”
Tạ Giác có chút lo lắng. Linh lực của Cố Khanh không cao, nếu bại lộ cô có đôi mắt này rất dễ bị một số kẻ tà đạo mơ ước.
Tạ Vọng Sóc thì vẻ mặt vui mừng nói:
“Nhà họ Tạ chuyên ra thiên tài huyền học, Khanh Khanh kế thừa thiên phú gia đình.”
Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác đều dặn Cố Khanh đừng nói ra chuyện này, lúc nên dùng bùa thì hãy sử dụng giống như người khác, vì giấu dốt.
Bọn họ đã mất đi Cố Khanh hơn hai mươi năm, hiện tại chỉ muốn cả đời cô bình an, nếu không phải cô đã tu luyện huyền học, bọn họ cho rằng cô sống cuộc đời bình phàm có lẽ sẽ càng hạnh phúc.
Lúc Lệ Hoan biết chuyện thì Cố Khanh đã chính thức nhận cha và anh, nhưng bên lão gia thì không có tin tức gì.
Lệ Hoan cố ý đến nhà họ Tạ thăm Cố Khanh, thấy mọi thứ đều ổn với cô khiến Lệ Hoan tạm yên lòng.
Lệ Hoan vỗ vai Cố Khanh:
“Em giỏi đấy, giấu giếm lâu như vậy! Chị không ngờ em là em gái của Tạ Tam, giờ ngẫm lại lúc trước Tạ Tam đến thành phố S chắc là vì em!”
Lệ Hoan nhớ ra lúc trước là cô ấy nói cho Tạ Giác biết mắt của Cố Khanh giống anh ấy.
“Không được, chị lập công lớn trong chuyện này mà Tạ Tam không thèm cảm ơn một tiếng, chị phải đi tìm anh ta!”
Bên nhà họ Hoắc còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, không chỉ có Tạ Giác, ngay cả Tạ Vọng Sóc rảnh rỗi ở nhà cũng bị gọi đi phụ giải quyết, nên bây giờ Cố Khanh ở nhà một mình.
Cố Khanh cảm thấy hơi ngại vì giấu giếm Lệ Hoan lâu như vậy:
“Xin lỗi chị, bởi vì kẻ năm xưa trộm em đi còn chưa bị bắt, nên anh trai dặn em tạm giấu kín. Nhưng em thật sự cảm ơn chị nhiều, nếu không có chị mời em vào Bộ Đặc Dị thì em không thể tìm được anh trai dễ dàng như vậy.”
Cố Khanh chân thành cảm ơn khiến Lệ Hoan vốn vỗ ngực ôm hết công lao cảm thấy hơi xấu hổ, người đẹp nóng bỏng hiếm thấy đỏ lỗ tai nói:
“Chị chị không có ý đó, ôi, tóm lại chị sẽ bắt Tạ Tam nói cảm ơn, còn em thì lo làm công chúa nhỏ của nhà họ Tạ đi.”
Cố Khanh: " "
Không hiểu sao cô ngửi được mùi mờ ám, mà thôi, tốt nhất đừng nói gì.
Về việc ‘trở lại nhà họ Tạ’, Cố Khanh cảm thấy tuy nhận lại cha và anh trai nhưng cô vẫn sẽ trở về thành phố S học tiếp đại học. Còn về Tạ lão gia và gia đình bác cả Tạ, trước khi xác định thái độ của họ đối với mình thì Cố Khanh tạm thời miễn bình luận.
Dù sao Tạ Giác cho cô biết bác cả Tạ có con gái tên Tạ Tư Duyên, cô không có thiện cảm với gia đình bác trai.