Chương 196: Vô Đề
Tạ lão gia và Tạ Vọng Thư đã sớm biết Cố Khanh là con gái mất tích nhiều năm của Tạ Vọng Sóc, ngay từ lúc cô đi theo ông về biệt thự.
Nhưng hai bên ăn ý giữ im lặng, dùng thái độ ‘bỏ qua’ đối với chuyện Cố Khanh về nhà họ Tạ.
Một mặt là vì Tạ lão gia không biết nên dùng phương thức gì đối mặt với cháu gái hai mươi năm không gặp.
Thứ hai là Tạ Vọng Thư và Khương Dung suốt ngày lo âu hoảng hốt, sợ trong nhà họ Hoắc có thể khui ra chuyện năm đó hai vợ chồng tham dự vào vụ trộm con.
Hai đứa con trai của họ vâng theo thái độ của cha mẹ, cha mẹ phớt lờ sự tồn tại của Cố Khanh thì bọn họ cũng sẽ lơ đi.
Cho nên kỳ dị là trừ Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác thật lòng vui vẻ vì Cố Khanh trở về, những người nhà họ Tạ khác đều im lặng.
À không, còn một người khác.
Tạ Tư Duyên hoàn toàn táo bạo.
Cô ta biết trước rồi!
Trực giác của cô ta là đúng, Cố Khanh không hợp từ trường với cô ta!
Tạ Tư Duyên vốn là cô gái duy nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Tạ, có thể nói là được cưng chiều đủ điều, không nói đến cha mẹ anh trai của cô, còn có ông nội, dù là bên bác hai và anh ba cũng vì cô ta là con gái mà ưu ái chăm sóc.
Nhưng bây giờ Cố Khanh trở về.
Hiển nhiên Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác muốn bồi thường Cố Khanh, trút hết tình thân đã thiếu hai mươi năm cho cô.
Trong khoảng thời gian này, chuyện hai cha con Tạ Vọng Sóc không ngừng mua đồ tặng cho Cố Khanh đã lan truyền.
Yêu thương vốn thuộc về mình bị một con nhỏ từ đâu chui ra cướp đi một phần, dù phần yêu thương đó vốn thuộc về Cố Khanh, nhưng Tạ Tư Duyên vẫn cảm thấy nghẹn trong ngực.
Ngặt nỗi Tạ Tư Duyên bị cha mẹ nghiêm lệnh cấm không được đi gây sự với Cố Khanh, cô ta chỉ có thể nổi giận trong phòng.
“Bà nói xem, năm xưa bà làm như thế nào hả? Nếu bị thằng hai biết phỏng chừng sẽ lật nóc!”
Tạ Tư Duyên cau mày, đây là giọng của cha cô ta. Tạ Tư Duyên xuống giường, đến gần cửa nghe tiếng bước chân lên lầu của cha mẹ.
Giọng Khương Dung truyền đến:
“Chuyện này không thể chỉ trách tôi, lúc trước nói muốn làm gia đình chú hai rối ren, chẳng phải ông cũng đồng ý à?”
Tạ Tư Duyên khẩn trương bịt miệng, dường như cô ta nghe được chuyện gì không nên nghe.
Két két!
Là tiếng mở cửa.
Tạ Vọng Thư và Khương Dung vào phòng, sau đó không nghe được âm thanh gì nữa, dường như đã bố trí kết giới cách âm.
Qua một lúc Tạ Tư Duyên mới buông xuống bàn tay che miệng.
Cô ta không ngờ chuyện đó của gia đình chú hai thì ra có cha mẹ của mình tham dự. Thảo nào khoảng thời gian gần đây dường như tâm trạng của cha mẹ không tốt, cấm cô đi gây sự với Cố Khanh.
Tạ Tư Duyên yên phận, ôm tâm sự không biết nên tỏ cùng ai.
Bệnh viện số một thủ đô.
Phòng bệnh VIP.
Phùng Kinh nhìn bệnh nhân trước mắt, nhíu chặt chân mày lật bệnh lịch.
Phùng Kinh hỏi y tá ở bên cạnh:
“Bệnh nhân này được đưa tới từ hai ngày trước phải không?”
Y tá gật đầu, nói: "Đúng vậy, hai ngày trước bệnh nhân này bởi vì tai nạn xe cộ bị chấn động não, còn đứt động mạch chân được đưa vào bệnh viện. Sau khi xử lý kịp thời thì đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng "
Y tá không nói tiếp nhưng trong bệnh lịch đã giới thiệu rõ ràng. Bệnh nhân chỉ bị chấn động não và đứt động mạch chân, hiện tại đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, chỉ cần tĩnh tâm tu dưỡng.
Nhưng từ khi bệnh nhân nhập viện, mỗi lần tỉnh lại thì não bộ sẽ đau đớn kịch liệt.
Mọi người đều biết, nếu bị đau nhẹ thì ráng chịu đựng cho qua được, nhưng nếu đau mạnh, còn là phần não thì khi đau sẽ chết người.
Bệnh nhân lần đầu tiên tỉnh lại bọn họ còn chưa có kinh nghiệm, bệnh nhân đau đến mức từ trên giường ngã xuống đất, lăn lộn dưới đất, khiến cái chân khó khăn mới băng bó xong lại bị thương, được bác sĩ tiêm thuốc an thần mới im lặng.
Nhưng đây chỉ là tạm thời, sau khi bệnh nhân tỉnh lại vẫn tiếp tục đau đớn kịch liệt, phải tiêm thuốc an thần mới yên lặng.
Bọn họ đã kiểm tra tổng quát cho bệnh nhân, không phát hiện có gì khác lạ.
Gia đình của bệnh nhân này không dễ chọc, bệnh viện của bọn họ không dám nói rằng không tìm ra nguyên nhân, bệnh nhân này khỏe mạnh.