Chương 197: Vô Đề
Lúc trước Phùng Kinh đi công tác, sau khi trở về lại nghỉ ngơi hai ngày, đây là lần đầu ông ấy gặp bệnh nhân này, sau khi lật xem bệnh lịch ông ấy vẫn không tìm ra có chỗ nào không ổn.
Y tá ở bên cạnh dè dặt hỏi:
“Bác sĩ Phùng cảm thấy bệnh nhân này có bị bệnh thật không?”
Không trách bọn họ hoài nghi, dù sao bọn họ làm hết các loại kiểm tra rồi, mỗi một khả năng đều bài trừ, nhưng bệnh nhân vẫn là vừa tỉnh lại liền đau đầu, trường hợp này rất kỳ lạ.
Phùng Kinh lắc đầu: “Có thể là mọi người bỏ qua chỗ nào đó, tôi xem bệnh lịch này thì nhìn không ra vấn đề gì."
Y tá gật đầu, lúc trước bệnh viện tổ chức chuyên gia hội chẩn, cũng không phát hiện vấn đề.
Y tá nói nhỏ:
“Theo tôi người này trông càng giống như bị trúng tà!”
Phùng Kinh đang đi ra phòng bệnh, ông ấy nghe được lời nói nhỏ của y tá liền quay đầu hỏi:
"Cái gì?!"
Y tá giật bắn người, phát hiện Phùng Kinh không mắng mình thì phồng lên can đảm lặp lại một lần:
“Tôi cảm thấy bệnh nhân này trông càng giống như bị trúng tà!”
Đúng rồi!
Trong óc Phùng Kinh lóe linh quang, chứng bệnh kỳ lạ như vậy nhưng kiểm tra không ra cái gì, có chút giống với bệnh nhân trên máy bay.
Tuy Phùng Kinh không biết cô gái chữa lành cho bệnh nhân trên máy bay là ai, nhưng ông ấy biết bệnh nhân đó là giáo sư của đại học Bắc Kinh.
Qua vài ngày là đến Tết.
Lúc trước Tạ Giác còn bảo đảm với Cố Khanh rằng qua Tết, trong tiệc mừng thọ của Hoắc Cẩn sẽ làm gỏi nhà họ Hoắc luôn, nào ngờ kế hoạch không theo kịp biến hóa, chưa đến Tết mà nhà họ Hoắc đã vào nhà tù đặc biệt của nhà nước.
Sau hai mươi năm khó khăn tìm về Cố Khanh, Tạ Vọng Sóc vốn ôm chút hy vọng rằng lão gia sẽ kêu họ dẫn cô về gặp mặt, cả gia đình cùng nhau ăn Tết.
Không ngờ lão gia chẳng đề cập gì đến Cố Khanh, chỉ kêu Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác về ăn Tết.
Hai cha con tức giận: các người chướng mắt con gái / em gái của tôi thì ai thèm về!
Thế là gia đình ba người không về nhà tổ, họ ăn Tết trong biệt thự.
“Khanh Khanh, con chờ nhé, cha sẽ nấu hai món ngon nhất cho con! Hồi xưa mẹ của con thích ăn cà xào tương và khoai tây hầm thịt bò tự tay cha nấu nhất.”
Tạ Vọng Sóc dặn Tạ Giác cùng Cố Khanh ở phòng khách nói chuyện, còn ông thì vào phòng bếp.
Thật ra với tình huống của nhà họ Tạ, bình thường nấu cơm dọn dẹp đều thuê người giúp việc, Tạ Vọng Sóc muốn thân thiết với con gái nên chủ động khoe ra tay nghề đã nhiều năm không biểu hiện.
Cố Khanh và Tạ Giác ngồi trong phòng khách nhìn Tạ Vọng Sóc mặc vào tạp dề bông bi, tay cầm cái xẻng đi hướng phòng bếp, hai anh em nhìn nhau rồi cùng cười.
“Xưa nay cha chưa từng như vậy, cha thật sự rất vui có thể tìm lại em.” Tạ Giác không kiềm được cảm thán nói, trong giọng nói còn một chút chua xót.
Tạ Giác tỏ vẻ cha ở trong mắt của anh ấy là từ sau khi mẹ qua đời thì ông luôn nghiêm túc, ở sau màn bày mưu lập kế, lần đầu anh ấy thấy hình tượng người cha ngốc vui vẻ giống như vậy.
Cố Khanh cười khẽ:
"Rất đáng yêu, cha ở trong lòng em là bộ dạng này."
Cố Khanh hiểu rằng khoảng trắng vắt ngang hai mươi năm cần bọn họ chậm rãi mài giũa mới dần trở nên thân mật như gia đình bình thường. Tạ Vọng Sóc đang dùng phương thức của mình vụng về khiến mọi người thân thiết hơn.
Trong phòng bếp, Tạ Vọng Sóc luống cuống tay chân xử lý nguyên liệu nghe được đối thoại giữa Cố Khanh và Tạ Giác, ông mỉm cười.
Cố Khanh hỏi:
“Phải rồi, có manh mối gì về người đi ra từ biệt thự chưa?”
Cô còn dựa theo khuôn mặt trong trí nhớ vẽ ra cho Tạ Giác dễ phân rõ.
Trình độ vẽ của Cố Khanh vốn không giỏi, nhưng sau khi tu luyện linh lực, sức mạnh tinh thần tăng lên khiến cô có thể sao chép lại khuôn mặt trong ký ức, không sót một cọng tóc, phải công nhận đây là một cái lợi của tu luyện.
Tạ Giác nghĩ đến hình vẽ Cố Khanh đưa mình, nghiêm túc gật đầu: