Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 198: Vô Đề

Chương 198: Vô Đề


“Người nhà họ Hoắc biết, nói biệt danh của tên này là Giảo Hồ, không rõ tên thật, được nhà họ Hoắc bồi dưỡng từ nhỏ, luôn làm việc cho Hoắc Cẩn.”

Nhưng một người từ nhỏ đã bị nhà họ Hoắc giáo dục tẩy não sao có thể phản bội nhà họ Hoắc?

Tạ Giác thầm hoài nghi phía sau vụ mặt ngọc rất có thể còn tồn tại khác, chẳng qua nhà họ Hoắc đã sa lưới, người sau màn tạm thời giấu đi.

Nghĩ đến đám nhân viên nghiên cứu quốc gia bởi vì không có bút ký của nhà họ Hoắc mà tập trung vào mặt ngọc, Tạ Giác phải khen ngợi kỹ thuật tạo giả pháp khí của em gái. Nếu không phải em gái tự mình nói mặt ngọc là đồ giả, Tạ Giác còn góp sức bày trận pháp lên mặt ngoài, hoàn toàn nhìn không ra mặt ngọc đó là giả.

Nhưng nếu không có người phát hiện, Tạ Giác đương nhiên giả vờ không biết gì cả. Dù sao nếu có kho báu, em gái cố ý làm một cái giả, Tạ Giác đoán em gái đã lấy được kho báu kia nên mới thuận lợi bước lên đường tu luyện.

Cho Thám Tử Lừng Danh Tạ Giác một like nào!

Cả gia đình tụ tập cùng nhau ăn một bữa cơm phong phú mà ấm áp, sau đó Cố Khanh nhìn hướng Tạ Vọng Sóc:

“Cha, con muốn xem vết thương ngầm của cha sao rồi.”

Tạ Giác sớm nói cho Cố Khanh biết năm xưa lúc Tạ Vọng Sóc bói toán bị tập kích cắn ngược, tổn thương căn bản, cho nên hơn mười năm nay tu luyện bị khựng lại.

Tạ Vọng Sóc không để bụng vết thương ngầm của mình, tùy tiện vươn tay ra cho Cố Khanh bắt mạch, một bên cười nói: “Nhiều năm như vậy, cha quen rồi.”

Cố Khanh mím môi bắt mạch.

Tuy cô học Quỷ Môn Thập Tam Châm, nhưng không rành về cách chữa vết thương ngầm.

Một luồng linh lực dịu nhẹ dọc theo cổ tay chậm rãi chui vào trong.

Cố Khanh giật nảy mình.

Chỗ đan điền của Tạ Vọng Sóc trừ chính giữa có chất lỏng linh khí trong vắt như nước tụ lại, xung quanh lan tràn thứ giống như mạng nhện màu đen.

Hơn nữa, Cố Khanh có thể cảm giác được, linh khí trong đan điền của Tạ Vọng Sóc đang thong thả bị tằm ăn.

Nếu ngày nào đó thứ như mạng nhện màu đen chiếm toàn bộ đan điền thì phỏng chừng Tạ Vọng Sóc sẽ bị phế.

Cố Khanh thu tay về, cô tạm thời không có biện pháp nào. Cố Khanh cắn móng tay nhớ lại kiến thức mà sách ngọc truyền cho cô có cách giải quyết nào không.

Tạ Vọng Sóc nhìn bộ dạng khổ não của Cố Khanh, thản nhiên nói:

“Không sao đâu, dù ngày nào đó không còn linh lực, cha làm người bình thường cũng tốt.”

Tạ Giác ở bên cạnh bổ sung thêm: "Lần trước đi núi hoang ở nhà họ Tạ tìm được hà thủ ô, luyện thành đan dược hẳn là có thể giảm bớt tình trạng vết thương của cha.”

Vết thương của Tạ Vọng Sóc là loại thương cũ lâu năm, hơn nữa theo thời gian trôi qua từ từ ăn mòn đan điền của ông, phải dùng linh dược lâu năm luyện chế thành đan dược mới làm chậm lại tình trạng vết thương.

Cố Khanh ngẩng đầu: “Không có biện pháp khác sao?"

Cô rất muốn báo hiếu cho cha.

Tạ Giác hiểu tâm trạng của Cố Khanh, sờ đầu của cô:

“Lúc trước ông nội từng mời người khám giúp, là đại sư Vô Tri của chùa Hồng Liên, ông ấy nói tình trạng vết thương của cha phải dùng linh đan thượng phẩm trị đúng bệnh, hoặc là bùa Xuân Phong Hóa Vũ thượng phẩm mới có thể chữa khỏi."

Hiện tại phù đạo và đan đạo đều là tài nguyên khan hiếm, người biết làm thì nhiều, nhưng ít ai giỏi. Đại sư Vô Tri nhắc đến linh đan thượng phẩm và bùa chú thượng phẩm đã vài chục năm chưa xuất hiện.

Trong giọng nói của Tạ Giác cất giấu buồn bã, trơ mắt nhìn cha của mình yếu dần là điều mà mỗi người con đều không muốn nhìn thấy.

Cố Khanh nghe xong sờ cằm, nếu bùa Xuân Phong Hóa Vũ thì cô có thể thử nỗ lực từ phương hướng này.

Phùng Kinh rốt cuộc vẫn tìm được Cố Khanh.

Việc này thật không dễ dàng!

Bởi vì biết bệnh nhân trên máy bay làm ở đại học thủ đô, Phùng Kinh đi thẳng tới trường học.

Từ chỗ giáo sư Lục Hoài Dân được biết nhóm Lệ Hoan hẳn là ‘người của chính phủ’, họ có để lại số điện thoại, Phùng Kinh lại bắt đầu gọi điện cho Lệ Hoan.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất