Chương 199: Vô Đề
Nhưng trùng hợp khoảng thời gian đó Cố Khanh quay về nhà họ Tạ, Lệ Hoan đưa địa chỉ nhà họ Tạ cho Phùng Kinh, còn cô ấy thì đi canh me Tạ Giác đang bận việc nhà họ Hoắc.
Phùng Kinh canh giữ bên ngoài biệt thự nhà họ Tạ chờ Cố Khanh.
Nếu nói Phùng Kinh là vì bệnh nhân kỳ lạ kia mà đến tìm Cố Khanh thì không hoàn toàn đúng.
Tuy làm bác sĩ, ông ấy nên cứu người chết chữa người bị thương, nhưng cũng vì là bác sĩ, đã thật không dễ dàng!
Bởi vì biết bệnh nhân mà chuyên môn đi canh chừng người khác, Phùng Kinh khó mà làm ra chuyện như vậy được.
Phùng Kinh muốn tìm Cố Khanh là vì trên máy bay xem cách châm cứu của cô khiến ông ấy sản sinh hướng thú với kiểu ghim kim hoàn toàn khác với châm cứu mà mình từng gặp.
Đặc biệt là sau khi tìm đến giáo sư Lục Hoài Dân, đối phương lộ ra một ít nội dung liên quan ‘bùa chú chữa bệnh’, khiến Phùng Kinh càng thêm cảm thấy hứng thú.
Cố Khanh dẫn Phùng Kinh vào biệt thự.
Hai người ngồi xuống, Cố Khanh hỏi ý đồ của ông ấy:
“Xin hỏi bác sĩ Phùng tìm tôi có chuyện gì không?"
Cố Khanh còn nhớ bác sĩ Phùng từng bênh vực cô trên máy bay.
"Là như vậy." Ngồi trên sofa, Phùng Kinh xoa bàn tay: “Lần trước trên máy bay tôi thấy cách châm cứu của cô Cố, phát hiện nó khác hẳn cách châm cứu truyền thống, nhưng có hiệu quả.”
“Cộng thêm tôi đi đại học thủ đô hỏi giáo sư Lục Hoài Dân, biết được cách trị liệu của các người dường như khác với người thường. Gần đây có một bệnh nhân đến bệnh viện của chúng tôi, vốn chỉ bị tai nạn xe cộ, không ngờ sau khi bệnh nhân tỉnh lại, hễ có ý thức thì sẽ cảm thấy đau đầu không chịu nổi, hơn nữa kiểm tra không ra bất cứ vấn đề gì, cho nên nên tôi muốn mời cô hoặc là bạn của cô xem giúp rốt cuộc có chuyện gì.”
Cố Khanh dào dạt hứng thú: “Nếu bác sĩ Phùng tìm đến tận đây tức là ông đã gặp chị Lệ Hoan, vậy sao không dứt khoát nhờ chị ấy giúp luôn?”
Dù sao nếu Phùng Kinh biết nhóm người của cô làm cái gì thì nên rõ ràng Lệ Hoan mới là đội trưởng của bọn họ.
“Tôi tôi chỉ muốn lại được nhìn châm cứu của cô Cố”
Giọng Phùng Kinh nhỏ dần, ông ấy có thể ngồi đến vị trí hiện tại thì cũng thuộc tuýp người si mê y học, hiện tại bị Cố Khanh nói toạc ra ý đồ nhỏ khiến ông ấy hơi ngượng ngùng.
Cố Khanh suy nghĩ một hồi. Bị đau đầu, vừa tỉnh lại sẽ bị đau, trong huyền học không thiếu loại tình huống này, cụ thể là gì thì phải gặp người thật mới biết.
Trong khoảng thời gian này, Cố Khanh luôn ở trong biệt thự nhà họ Tạ cũng hơi chán, cô đồng ý đi bệnh viện số một nhìn xem.
“Tốt quá, vậy chúng ta hãy đi ngay bây giờ!” Phùng Kinh thấy Cố Khanh đồng ý liền vội mời cô đi bệnh viện.
Cố Khanh gật đầu, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác, sau đó cùng Phùng Kinh đi bệnh viện số một.
Cố Khanh tu công đức, công đức càng cao thì tu luyện linh lực càng nhanh, nên bình thường cô sẽ không từ chối giúp người.
Nhưng!
Giúp người cũng tùy đối tượng.
Nếu quanh thân không có công đức, không lời không lỗ thì cũng chẳng sao, nhưng nếu bị sát khí quấn quanh hoặc là dính quá nhiều nhân quả thì Cố Khanh tuyệt đối sẽ không tiếp xúc.
Người trước mắt là loại người mà Cố Khanh sẽ không giúp.
Cố Khanh đi theo Phùng Kinh đến bệnh viện số một, vào phòng VIP, lập tức nhìn hướng người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Vì bị tai nạn xe cộ nên đầu và chân người này băng bó, thời gian dài vừa tỉnh lại liền đau đầu, chỉ có thể dựa vào nước dinh dưỡng và thuốc an thần giữ trạng thái hiện tại nên người này rất gầy gò.
“Là bệnh nhân này, luôn đau đầu nhưng không tra ra vấn đề gì, ngặt nỗi gia đình của bệnh nhân này có chút quyền lực”
Đây là một nguyên nhân khác mà Phùng Kinh tìm Cố Khanh đến hỗ trợ, bệnh viện bọn họ không thể trêu vào người có bối cảnh.
Cố Khanh trực tiếp lắc đầu:
“Tình huống của anh ta là không ai cứu được.”
Trên người của bệnh nhân này không có nghiệt trái, nhưng có nhân quả rất sâu, dường như truyền từ lớp cha chú trong gia tộc.
Mấy chục năm trôi qua nhưng nhân quả vẫn còn, truyền xuống đời sau thì đủ thấy chấp niệm sâu cỡ nào.
Phùng Kinh lấy làm lạ hỏi:
“Tại tại sao vậy?”