Chương 200: Vô Đề
Cố Khanh chỉ nhìn sơ đã phán không ai cứu được, như thế càng kỳ lạ hơn là cô nói có thể cứu.
“Người này không có vấn đề, tình huống hiện tại của anh ta là vì nghiệt của người thế hệ trước truyền xuống, anh ta đang trả nợ.”
Lời của Cố Khanh càng khiến Phùng Kinh mờ mịt hơn.
“Được rồi, đã xem xong, tôi đi đây.”
Cố Khanh xác định không giúp được người này, cũng không thể giúp nên từ biệt Phùng Kinh, cô ở lại đây cũng vô dụng.
Trước khi đi, Cố Khanh liếc hướng cửa sổ phòng bệnh.
“Này! Cố Khanh, chờ chút đã!”
Phùng Kinh không ngăn được Cố Khanh, nhưng có hai người trung niên một nam một nữ đi vào từ cửa. Nam thì khí thế kinh người, nữ thì ung dung hoa quý.
“Cô gái, hãy chờ đã, tôi cũng muốn hỏi con trai của tôi rốt cuộc bị gì?” Nói chuyện là người phụ nữ trung niên xinh đẹp, dù sốt ruột vì con trai mình nhưng ngữ điệu nói chuyện vẫn không nhanh không chậm.
“Đúng vậy, tôi cũng muốn biết Du Bán Sơn này đã tạo nghiệt gì mà cần con trai trả!” Ánh mắt của người đàn ông trung niên lóe tia sáng lạnh nhìn chằm chằm Cố Khanh.
Thì ra khi Cố Khanh theo Phùng Kinh vào thì hai vợ chồng này đã ở bên ngoài nhìn.
Bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ.
Bọn họ biết Phùng Kinh, bác sĩ ngoại khoa số một bệnh viện, nhưng tại sao ông ấy dẫn theo một cô gái vào phòng bệnh của con trai họ?
Hai vợ chồng chờ ngoài phòng bệnh, không ngờ nghe được chuyện càng thêm kỳ lạ. Với địa vị bác sĩ ngoại khoa số một bệnh viện của Phùng Kinh vậy mà vô cùng cung kính với một cô gái, còn hy vọng cô khám xem con trai của họ bị bệnh gì?
Cô gái này thì lảm nhảm gì mà nhân quả nghiệt trái, không biết có phải đang giả thần giả quỷ không nữa.
Cố Khanh không để bụng hai vợ chồng trung niên trong mắt tràn đầy không tín nhiệm, dù sao cô không định tham dự, cần gì rước lấy phiền phức?
Cố Khanh gật đầu: “Quấy rầy, tôi không định tham dự chuyện này, xin cho tôi rời đi.”
Cố Khanh nói xong định vòng qua hai vợ chồng ra khỏi phòng bệnh.
Nào ngờ lại có hai người vào phòng, vệ sĩ áo đen đứng bít cửa.
Xem bộ dáng nếu Cố Khanh không nói rõ ràng sẽ không để cô đi?
Phùng Kinh ý thức được tình huống có chút không đúng, nhanh chóng nói:
“Ông Du, bà Du, đây là bạn nhỏ do tôi mang đến, xin đừng”
Du Bán Sơn phất tay ngăn Phùng Kinh nói tiếp:
“Chỉ cần cô gái này nói rõ ra là có thể rời đi ngay.”
Đáy mắt Cố Khanh lóe lên lửa giận.
Từ khi cô học huyền học tới nay thì luôn xuôi gió xuôi nước, bao gồm kẻ thù đời trước cũng bị giải quyết với sự tham dự của cha, anh trai, cô chưa từng gặp loại người lấy thế đè người như vậy.
Nhưng gặp phải loại tình huống này, đối phương lại không làm hại an toàn mạng sống của cô, căn cứ quy định của bộ môn thì cô không được dùng huyền học đối phó người bình thường, đặc biệt là người bình thường không mang nghiệt trái.
Cố Khanh bước đến bên cửa sổ, chỗ đó có một nữ quỷ mặc áo bông màu đỏ, nữ quỷ đã yên lặng nhìn ngoài cửa sổ thật lâu.
“Cô”
Cố Khanh không biết nên xưng hô đối phương như thế nào, nhìn quần áo dường như đã qua đời từ mấy chục năm trước.
“Vừa rồi ngươi cũng thấy hết, có lời gì cần ta truyền đạt không?”
Nữ quỷ nhìn qua, mím môi không nói chuyện.
“Cô cô đang nói chuyện với ai?”
Trong phòng bệnh, hai vệ sĩ ra ngoài từ bao giờ.
Phùng Kinh đã được Lục Hoài Dân cho biết một ít chuyện, nên nhìn hành động của Cố Khanh tuy khiến ông ấy ngạc nhiên lại nhanh chóng bình tĩnh.
Du Bán Sơn dù sao là đàn ông, có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh. Nhưng bà Du bên cạnh ông ta thấy Cố Khanh nói chuyện với cửa sổ không có một ai thì toát mồ hôi lạnh.
Cố Khanh nhìn kỹ, nữ quỷ hé môi dường như muốn nói gì, nhưng không phát ra một chút âm thanh.
Cố Khanh ngẫm nghĩ, lấy một tờ giấy vàng trong túi xách ra, giấy dùng để vẽ bùa, cô dán nó lên cửa sổ, chỉ hướng tờ giấy rồi nói với nữ quỷ:
“Biết viết chữ không? Có lời gì hãy viết ra.”
Nữ quỷ gật đầu, dùng ngón tay xẹt qua giấy vàng, trên giấy xuất hiện một vệt máu.
Xem ra nữ quỷ có văn hóa, chữ viết khá đẹp. Cố Khanh nhìn ‘chữ máu’ hiện ra trên giấy vàng, cảm khái một câu.