Chương 201: Vô Đề
Trong phòng bệnh có bốn người, còn một người hôn mê trên giường.
Phùng Kinh và hai vợ chồng Du Bán Sơn bị dọa.
Giấy vàng chậm rãi hiện ra một hàng chữ: cho Du Tu Văn đến gặp ta!!!
Trên giấy vàng dán kính cửa sổ đột nhiên hiện ra chữ viết màu máu thật là đáng sợ.
Đặc biệt là trên tờ giấy vàng viết rõ tên của cha mình.
Đúng vậy, Du Tu Văn là tên của cha Du Bán Sơn.
Trong thời đại ấy, giữa một rừng cái tên Kiến Quốc, Kiến Dân, Ái Đảng thì cái tên Du Tu Văn tỏ ra đặc biệt có văn hóa.
Du Bán Sơn từng nghe ông cụ thổi phồng rằng lúc trước chuyên môn mời một người văn hóa đặt tên cho ông cụ, trong học đường, mình có cái tên văn hóa cho cảm giác khác biệt hẳn với chúng bạn.
Cô gái này hẳn là không biết tên cha của ông ta, vậy là chỗ cửa sổ thật sự tồn tại thứ gì bọn họ không nhìn thấy, còn là do cha của ông ta trêu chọc tới!
“Chồng chồng! Làm làm sao bây giờ?!” Vợ của Du Bán Sơn, người phụ nữ trung niên xinh đẹp không còn giữ được dáng vẻ ung dung hoa quý.
Đây là quỷ!
Bà ta ôm chặt cánh tay chồng, chặt đến mức Du Bán Sơn cảm thấy đau, dường như làm như vậy thì bà ta sẽ không sợ hãi.
Giờ thì Du Bán Sơn hiểu rằng bọn họ gặp cao nhân.
Đừng nhìn Cố Khanh tuổi còn trẻ, nhưng người ta có bản lĩnh thật!
Mà nói đi phải nói lại.
Hành vi cưỡng ép người ta ở lại của bọn họ hiển nhiên đã đắc tội với người, giờ muốn nhờ người ta giúp sẽ không dễ dàng.
Hơn nữa gây ấn tượng xấu với một đại sư huyền học là điều mà người làm ăn như Du Bán Sơn không thể chấp nhận.
Du Bán Sơn vội nói:
“Vị đại sư này, mới rồi rất xin lỗi, Du Bán Sơn xin lỗi ngài. Xin ngài giúp con trai của tôi, nó từ nhỏ đến lớn đều là bé ngoan, nó vô tội. Đại sư, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Cố Khanh lười bắt bẽ biểu hiện trước lên mặt sau luồn cúi của đối phương, cô chỉ hướng giấy vàng trên kính cửa sổ:
“Đối phương đã nêu yêu cầu, phải là người có tên trên giấy đến mới có khả năng giải quyết vấn đề của con trai ông.”
Rất hiển nhiên, đây là người lớn làm sai để đời cháu chịu khổ, người trẻ tuổi nằm trên giường đúng là vô tội.
Du Bán Sơn gật đầu, nhanh chóng gọi cho ông cụ.
Ông cụ cũng rất quan tâm cháu nội của mình, con trai vừa gọi điện thoại ông cụ liền bắt máy:
“Alo? Bán Sơn hả? Sao rồi, Tiểu Cảnh khỏe không?”
"Cha!" Du Bán Sơn kêu một tiếng rồi nhỏ giọng thuật lại việc phát sinh trong phòng bệnh, đặc biệt nhấn mạnh trên giấy vàng dán cửa sổ đột nhiên hiện ra chữ máu.
Du Bán Sơn hỏi nhỏ:
“Cha, nói thật với con đi, cha có biết đây rốt cuộc là ai làm không?”
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu.
Cuối cùng Du Bán Sơn nghe được ông cụ thở dài:
“Đã qua mấy chục năm không ngờ cô ta còn chưa đi, cha đến bệnh viện ngay.”
Du Bán Sơn cúp điện thoại, có chút ngượng ngùng nói:
“Ông cụ nhà tôi nói sẽ đến ngay.”
Thật ra Du Bán Sơn đang nói cho quỷ hồn bên cửa sổ nghe, nhưng ông ta không nhìn thấy đối phương, cũng không dám nhìn hướng đó, bèn nói với Cố Khanh.
Cố Khanh nhìn về phía nữ quỷ mặc áo bông in hoa to màu đỏ, đối phương lại nhìn ra cửa sổ, dường như nghe được, dường như không.
Cố Khanh không hứng thú với rắc rối nhân quả quấn quanh của nhà họ Du, cô vốn có thể rời đi, nhưng cô nổi hứng thú với nữ quỷ này.
Không nói chuyện được là vì nữ quỷ bị câm? Nhưng lúc trước cô ấy chỉ hướng miệng thì hình như không giống, hơn nữa nữ quỷ không biết thủ ngữ, trông rất có văn hóa.
Dường như miệng của cô ấy bị cái gì lấp kín.
Một điều kỳ lạ là thoạt nhìn nữ quỷ bình thường, nhưng âm sát khí tràn ngập quanh thân, hiển nhiên là lệ quỷ.
Nhưng làm lệ quỷ, đặc biệt là thoạt nhìn đã tồn tại mấy chục năm, nếu muốn báo thù thì sẽ chẳng quan tâm vô tội hay có tội, trực tiếp giết toàn bộ nhà họ Du mới là thao tác thông thường.
Nữ quỷ chỉ khiến người trẻ tuổi đang hôn mê trên giường bị đau đầu, trên người anh ta không dính nhiều âm khí, hiển nhiên nữ quỷ không muốn tổn thương anh ta.
Chuyện này là sao?