Chương 214: Vô Đề
Nhưng mọi người phải hiểu rằng linh hồn không cần ngủ, giáo sư Mễ đọc được một thời gian thì phát hiện thư viện đổi mới sách càng lúc càng chậm.
Giáo sư Mễ nhìn kỹ lại thì người không xem trọng việc đổi mới sách của thư viện là cháu nội của ông!
Thấy đáng đánh đòn không?
Lại bàn về chuyện nhập mộng.
Quỷ hồn đúng là có thể nhập mộng, nhưng còn tùy vào thời gian, âm khí của quỷ hồn đó. Như quỷ hồn vào địa phủ, mỗi khi đến ngày Cô Hồn hoặc là ngày giỗ, đút lót ít tiền âm phủ là được, có thể xin được báo mộng cho người thân trên trần gian.
Quỷ hồn chưa vào âm phủ, thông thường có năng lực nhập mộng thì hoặc là nhờ thủ đoạn huyền học trợ giúp, hoặc là thành lệ quỷ hại người.
Còn kiểu như giáo sư Mễ bởi vì chấp niệm mà ở lại trần gian, âm khí mỏng manh, không đủ để nhập mộng.
Cho nên chỉ có thể dựa vào Cố Khanh vẽ bùa Nhập Mộng giúp cho.
Cố Khanh rộng rãi cho giáo sư Mễ ba tấm bùa Nhập Mộng.
Sau khi đốt bùa cho đối phương thì quỷ cũng dùng được.
Cố Khanh đưa bùa chú xong an tâm chờ hiệu trưởng Mễ chủ động tìm mình.
Quả nhiên, ba ngày sau, hiệu trưởng Mễ gọi vào điện thoại di động của Cố Khanh, kêu cô đi phòng hiệu trưởng một chuyến.
Cố Khanh cúp điện thoại liền đi phòng hiệu trưởng, không ngờ hiệu trưởng Mễ nằm mơ ba lần mới gọi điện thoại cho cô.
Cố Khanh vào phòng hiệu trưởng, may mắn trông thấy hiệu trưởng ‘gấu trúc’.
Hiệu trưởng Mễ đáng thương, lúc trước còn vài cọng tóc bay trong gió nay cũng bỏ nhà ra đi, cái đầu trụi lủi. Bề ngoài của hiệu trưởng Mễ vốn mập trắng, nhìn từ xa giống quả trứng gà trơn trượt.
Hiệu trưởng Mễ liên tục bị ông nội nhập mộng ba ngày, cả người tiều tụy.
Đêm đầu tiên, hiệu trưởng Mễ ở trong mơ thấy ông nội qua đời đã nhiều năm thì rất mừng, trò chuyện thật lâu với ông nội, nghe ông nội lải nhải nói phong thủy của hồ Gương không đúng, giục hiệu trưởng Mễ mau tìm đại sư đến xem. Ông nội nhấn mạnh việc đổi sách cho thư viện, dặn cháu nội phải chú ý nhiều hơn.
Bởi vì đã lâu không nói chuyện với cháu nội nên giáo sư Mễ không nhẫn tâm gặp mặt liền cho ăn cốc, chỉ dịu dàng nhắc nhở.
Nhưng không ngờ!
Sau khi tỉnh lại, hiệu trưởng Mễ cho rằng mình ngày nhớ nên đêm mơ, không hề nghĩ tới ông nội thật sự nhập mộng.
Giáo sư Mễ tức giận.
Đêm thứ hai giáo sư Mễ lại nhập mộng, không còn là ông nội dịu dàng nữa, ông cụ giơ gậy chống đánh vào chân cháu nội:
“Đã bảo là phong thủy của hồ Gương có vấn đề mà mày không nghe này! Không nghe này! Không nghe này!”
Hiệu trưởng Mễ bị dọa bừng tỉnh, ông ấy nhìn dấu bầm trên chân, tin ông nội trong mơ là thật. Nhưng bởi vì tỉnh dậy quá nhanh, ông nội không kịp nói rõ việc tìm đại sư cho ông ấy.
Bởi vì không thể nhập mộng nhiều lần trong một ngày, nếu không thì sẽ tổn hại dương khí, vì thế giáo sư Mễ chờ đến ngày thứ ba.
Đêm đó, ở trong mơ, hai ông cháu rốt cuộc mặt đối mặt nói chuyện đàng hoàng. Giáo sư Mễ trước tiên là dặn chuyện hồ Gương, nhấn mạnh cháu nội phải tìm bạn học Cố Khanh của khoa tiếng Trung giúp đỡ.
Tiếp đó đặc biệt nhấn mạnh về thư viện.
Sau khi hiệu trưởng Mễ tỉnh lại không khỏi cảm thán ông nội mình đi địa phủ rồi vẫn không quên chú ý kiến thiết thư viện của trường, quả nhiên xứng với xưng hô ‘mọt sách’ mà bạn bè đặt cho ông cụ.
Vì thế ngày thứ ba hiệu trưởng Mễ tỉnh lại, mang theo hai quầng thâm mắt gọi điện thoại kêu Cố Khanh đến.
Cố Khanh tới rồi, hiệu trưởng Mễ nhìn cô gái trẻ tuổi này thì càng lúng túng.
Người này thật sự là cao thủ huyền thuật mà ông nội đã nói sao?
Hiệu trưởng Mễ lắp bắp nói:
“Cái đó bạn học Cố Khanh đúng không? Em có biết tôi kêu em đến là vì”
Cố Khanh mỉm cười, gật đầu:
“Em biết, vì chuyện phong thủy hồ Gương. Thật ra hiệu trưởng đừng lo, em lệ thuộc Bộ Đặc Dị quốc gia, xem như nhân viên công vụ, có quen vài nhân vật lợi hại về phong thủy.”
Cố Khanh khoe ra thân phận nhân viên công vụ, hiệu trưởng Mễ liền yên lòng.
Sau khi xác nhận với hiệu trưởng Mễ, Cố Khanh gọi điện thoại cho chị Lệ Hoan nhờ cử một người giỏi phong thủy đến trường học xem giùm.