Chương 215: Vô Đề
Bởi vì chờ người đến nên hiệu trưởng Mễ tán gẫu với Cố Khanh.
“Mà này, bạn học Cố Khanh, em cố ý gọi ông nội của tôi từ âm phủ đến sao? Ông cụ sống ở âm phủ có tốt không?”
Đến bây giờ hiệu trưởng Mễ còn cho rằng ông nội sau khi qua đời đã vào âm phủ, lần này là bởi vì phong thủy bị hỏng nên bị Cố Khanh gọi đến làm thuyết khách.
Cố Khanh lắc đầu, ngạc nhiên hỏi:
“Hiệu trưởng không biết ạ? Giáo sư Mễ luôn ở trong thư viện trường.”
“Ui!”
Vừa nghe lời này, hiệu trưởng Mễ đầu tiên là hút ngụm khí lạnh:
“Ý của em là ông nội của tôi không đi không đi xuống dưới, cũng không định đầu thai? Ông ông còn ở trong thư viện trường chúng ta?!”
Biểu cảm của hiệu trưởng Mễ lúc này chắc có thể gọi là muốn khóc.
Hiệu trưởng Mễ nằm mơ cũng không ngờ ông nội lang thang trong trường học của mình nhiều năm như vậy!
Hiệu trưởng Mễ sốt ruột hỏi:
"Bạn học Cố Khanh, chuyện này là sao? Ông của tôi chắc chắc không làm chuyện xấu gì, suốt đời ông cụ dạy học dạy người”
Cố Khanh nhanh chóng giải thích: “Không không không, không phải bởi vì điều này. Bởi vì chấp niệm nên giáo sư Mễ không thể hồn về địa phủ. Cả đời giáo sư Mễ thích nhất là đọc sách, chấp niệm cũng là sách, nên khi chưa đọc hết sách mình thích thì ông không muốn đi đầu thai. Hơn nữa đại học S có ý nghĩa đặc biệt với giáo sư Mễ, chắc ông cũng muốn bảo vệ nơi này.”
“Vậy à.”
Hiệu trưởng Mễ nhớ đến cá tính của ông nội, nhớ trong mộng ông cụ luôn nhấn mạnh chuyện thư viện, giờ thì đã hiểu, đó là bởi vì không có sách mới để đọc!
Hiệu trưởng Mễ cười gượng, xem ra sau này phải quy hoạch thư viện trường kỹ hơn.
Có ông nội theo dõi sát sao, ai biết hôm nào đó không có sách đọc ông cụ lại báo mộng.
Không lâu sau, Lệ Hoan mang theo nhân tài giỏi phong thủy đến.
Kỳ lạ là đối phương không phải thầy phong thủy mặc áo khoác dài mà là cô bé tay ấn la bàn, miệng lẩm bẩm.
Thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn Cố Khanh.
Đối diện sự ngạc nhiên của Cố Khanh, ánh mắt hoài nghi của hiệu trưởng Mễ, Lệ Hoan cười nói:
“À thì đại sư giỏi phong thủy nhất trong bộ môn chúng tôi trùng hợp là mới đi làm nhiệm vụ, nên cử đồ đệ nhỏ của mình đến.”
Lệ Hoan vỗ cô bé bên cạnh, giới thiệu:
“Em ấy tên Tư Nam, đừng thấy tuổi em ấy còn nhỏ, trong mấy đồ đệ thì em ấy giỏi nhất.”
Nếu đã mang người đến, cho dù trong lòng còn có chút hoài nghi, hiệu trưởng Mễ vẫn là đưa người đến chỗ hồ Gương.
Phòng ngừa bị người nói là phong kiến mê tín, hiệu trưởng Mễ cho các công nhân nghỉ nửa ngày.
Hồ Gương đã bị lấp, bây giờ đang đánh nền, chuẩn bị dựng gác chuông.
Tư Nam cầm la bàn vòng quanh chỗ này, nói:
“Quả nhiên phong thủy chỗ này không đúng.”
Tư Nam chỉ hướng hồ Gương, nói:
“Nơi này vốn thuộc thủy, vừa lúc đào một cái hồ hợp với bố trí của toàn bộ trường học, hình thành một đại trận Ngũ Hành, khiến toàn bộ trường học linh khí đầy đủ, văn khí hưng thịnh. Có đại trận thêm vào đại học S mới trở thành trường nổi tiếng trăm năm như hiện tại.”
Tư Nam mở ra bản đồ trường học do hiệu trưởng Mễ cung cấp, chậm rãi phân tích cho nhóm Cố Khanh nghe:
“Nhìn đi, đây là vị trí của hồ Gương, thuộc thủy.”
Cô gái lại chỉ chỗ khác:
“Nơi này thuộc mộc, trồng cây là tốt nhất.”
Hiệu trưởng Mễ nhớ lại:
“Đúng rồi, ở đó trồng một cái cây mận, nghe nói trồng từ lúc mới thành lập trường.”
Tư Nam gật đầu, nói:
“Đào mận không nói hạ tự thành hề, trồng cây mận trong trường học là thích hợp nhất.”
(
) Đây là thành ngữ có liên quan điển cố sớm nhất từ Tây Hán – Tư Mã Thiên “Sử ký – Lý tướng quân liệt truyện”. Nghĩa gốc là cây đào, cây mận không biết nói, nhưng vì hoa xinh đẹp, trái ngon miệng nên mọi người đi hái, vì thế đạp thành một con đường dưới gốc cây. Ngụ ý làm người chân thành thật thà thì tự nhiên có thể đánh động lòng người.
Sau đó Tư Nam lại chỉ ba phương hướng kim, hỏa, thổ, đều đối ứng với kiến trúc trong trí nhớ của hiệu trưởng Mễ.