Chương 220: Vô Đề
Khỉ Ốm ôm túi, nói:
“Tôi muốn tìm người xem giúp một đồng tiền.”
Lời này thốt ra, khuôn mặt nhiệt tình của nhân viên nam bỗng chốc giảm đi nhiều.
Về tiền thì khá ít cái đáng giá, người trước mắt nhìn liền biết là gà non không hiểu đồ cổ, nhân viên nam không cho rằng người này có thể lấy ra thứ tốt gì.
Nhưng không thể quơ đũa cả nắm, nhân viên nam cười nói:
“Vậy quý khách hãy lấy đồ ra trước, tôi dù gì đi theo chưởng quầy học giám định đồ cổ vài năm.”
Khỉ Ốm nuốt nước miếng, lấy ra đồng tiền ở trong túi, nhân viên nam thấy gã thậm chí không lấy cái gì bọc tiền lại thì càng không ôm hy vọng.
Nhân viên nhận lấy Ung Chính Thông Bảo trong tay Khỉ Ốm, ngắm nghía một lúc, quả nhiên chỉ là tiểu bình Ung Chính Thông Bảo của cục Bảo Hà, không phải hàng hiếm.
(*) Cục Bảo Hà là cục đúc tiền trong tỉnh Hà Nam thời Thanh, đúc tiền mặt trái luôn có chữ ‘hà’. Tiểu bình là đơn vị tiền nhỏ nhất, sau nó là mười, năm mươi, trăm, năm trăm. Chất liệu tiền có ba loại là đồng, sắt, chì, tiền tiểu bình đa số là sắt.
Nhân viên nhìn khuôn mặt tràn đầy chờ mong của Khỉ Ốm, nói:
“Ung Chính Thông Bảo này tuy là đồ thật nhưng loại đồng tiền này còn khá nhiều ở thời nay, cho nên giá cả cũng không cao, thông thường cỡ bốn trăm tệ là cùng.”
Khỉ Ốm nhìn chằm chằm đồng tiền trong tay nhân viên:
“Chỉ có giá nhiều như vậy sao?"
Chênh lệch quá lớn so với mong đợi của gã, Khỉ Ốm cho rằng cố ý chôn ở vị trí đặc biệt trong trường, còn là thầy phong thủy chỉ điểm đào ra đồng tiền, nó không nên rẻ mạt như vậy.
Khỉ Ốm đảo tròng mắt, lấy lại đồng tiền từ tay nhân viên, đi phố Phong Thủy ở kế bên.
Phố Phong Thủy vẫn như cũ không có ai, Khỉ Ốm đi vào Thụy Phúc Trai.
Nhân viên bán hàng của Thụy Phúc Trai là một người phụ nữ có cặp mắt tam giác, thoạt nhìn khó tính.
Đối phương đang buồn chán nằm sấp trước quầy chơi di động.
“Chị gì ơi.” Khỉ Ốm lên tiếng: “Có thể xem giúp tôi đồng tiền này giá trị bao nhiêu tiền không?”
Nhân viên bán hàng không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, cô ta chỉ là một người bán hàng, không làm giám định.
Người phụ nữ liếc qua đồng tiền trong tay Khỉ Ốm, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Cửa hàng của chúng tôi không thu thứ này.”
“Cô!”
Ánh mắt khinh thường của đối phương khiến mặt Khỉ Ốm đỏ rần, rút tay về, quay đi.
Khỉ Ốm ra Thụy Phúc Trai, suy nghĩ đồng tiền này không đáng giá, thôi về trường vậy.
Gã chợt nghe phía sau có người kêu lại:
“Vị cư sĩ này, xin dừng bước."
Khỉ Ốm quay đầu thấy đối phương là một đạo sĩ lông mày trắng.
Khỉ Ốm đang buồn rầu vì tiền nên ngữ khí không được tốt:
"Có chuyện gì?"
Đối phương không phật lòng, hỏi Khỉ Ốm:
“Có thể cho bần đạo nhìn xem đồng tiền trong tay cư sĩ được không?”
Khỉ Ốm nghi ngờ nhìn đạo sĩ, cuối cùng vẫn đặt đồng tiền vào tay đạo sĩ.
Đạo sĩ soi đồng tiền dưới ánh nắng một lúc, khen:
“Khí tràng sung túc, chắc được chôn trong lòng đất trăm năm, còn mang theo linh khí, đã là pháp khí nửa đường, khá lắm.”
Mắt Khỉ Ốm sáng rực hỏi:
“Ông muốn mua không?”
Đạo sĩ mỉm cười gật đầu: “Vật này có ích cho bần đạo, tiếc rằng tiền Ngũ Đế mà chỉ có một quả Ung Chính Thông Bảo, nếu gom đủ năm quả làm thành pháp khí thì giá trị sẽ tăng lên mười mấy lần.”
Tiền Ngũ Đế?
Khỉ Ốm móc điện thoại ra tìm tòi tri thức về tiền Ngũ Đế.
Tiền Ngũ Đế có chia ra nhỏ và lớn, đạo sĩ nói tiền Ngũ Đế hẳn là loại nhỏ, gồm có Thuận Trị Thông Bảo, Khang Hy Thông Bảo, Ung Chính Thông Bảo, Càn Long Thông Bảo, Gia Khánh Thông Bảo.
Tiền Ngũ Đế là tiền được năm vị vua hưng thịnh nhất Trung Quốc đúc ra, vì vậy mà tiền Ngũ Đế càng hội tụ khí của trời, đất, người, lâu trên trăm năm mang đến tài vận, nghe nói có thể giữ nhà, tiêu trừ sát, giúp làm giàu, tăng mạnh tự tin cho chủ nhân, loại bỏ hoang mang lo sợ.
Khỉ Ốm nhớ lúc trước nhặt đồng tiền giúp hiệu trưởng Mễ, lại nghe đạo sĩ nói giá trị ‘gấp mười lần’, mắt của gã sáng như đèn pha, dường như tròng mắt hiện ra ký hiệu đồng tiền.
Khỉ Ốm hỏi:
"Đạo trưởng, nếu tôi làm ra tiền Ngũ Đế thì ông sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?"