Chương 229: Vô Đề
Không còn chướng ngại vật, chú út thò tay vào combo gia đình lấy một cái đùi gà ra cắn.
Combo gia đình không thiếu miếng nào, nhưng đùi gà không còn mùi thơm, khi cắn chắc chắn sẽ có mùi vị như gỗ vụn.
"Bây giờ nên làm gì đây?” Thẩm Du hỏi dò: “Hay là báo chuyện này lên trên? Không chừng trong bộ môn có tiền bối biết một số nhân vật lớn trong địa phủ?”
Chú út cắn đùi gà, khoát tay nói:
“Rắc rối lắm, trong các ngươi có ai biết vẽ bùa Rước Quỷ không? Thử thứ đó đi.”
Bùa Rước Quỷ có hiệu quả tương tự như bùa Rước Thần, chẳng qua bùa Rước Thần là thỉnh thần tiên trên trời, bùa Rước Quỷ là thỉnh quỷ sai ở địa phủ.
Đương nhiên, loại bùa này mời quỷ sai đến không biết sẽ là cấp bậc thế nào. Có người siêu may mắn không chừng một lần đã mời được Diêm Vương đến, có người xui thì quỷ sai bình thường cũng chẳng muốn tới.
Đương nhiên, sau khi sử dụng bùa Rước Quỷ, quỷ sai được mời đến dương thế sẽ tiêu hao linh lực lá bùa, hết linh lực thì quỷ sai quay về.
Cho nên nếu siêu may mắn mời Diêm Vương tới, không chừng mới hai, ba giây đã hao hết linh lực, nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ.
Bùa Rước Quỷ?
Thẩm Du và Lệ Hoan cùng nhìn về phía Cố Khanh.
Trong nhóm chỉ có Cố Khanh là quen thuộc bùa chú nhất.
Cố Khanh: ?
Trong đầu của Cố Khanh đúng là có cách vẽ bùa Rước Quỷ, nhưng cô chưa thử bao giờ.
Dưới ánh mắt sáng rực của Lệ Hoan và Thẩm Du, ánh mắt xem trò hay của quỷ sai chú út, Cố Khanh quyết vẽ thử.
Bút bùa, chu sa, giấy vàng đều có sẵn.
Cố Khanh cầm bút bùa chấm chu sa, trong đầu hiện ra hình dạng của bùa Rước Quỷ, cô ghi nhớ rồi bắt đầu vẽ.
Tuy lần đầu vẽ nhưng Cố Khanh có kinh nghiệm vẽ bùa đã lâu, bây giờ vẽ rất thuận tay.
Ba phút sau, vẽ xong lá bùa đầu tiên.
Thành công lá đầu rồi thì vẽ càng lúc càng thuận tay.
Lá thứ hai, thứ ba, thứ bốn
Bộp!
Đó là tiếng cằm của quỷ sai chú út rớt xuống đất.
Lệ Hoan thấy bùa Rước Quỷ thành công càng lúc càng nhiều, vội ngăn cản:
“Thôi thôi, đủ rồi, vài tấm là đủ.”
Cố Khanh thu bút, vẻ mặt chưa thỏa mãn khiến hai người một quỷ đứng bên cạnh càng giật mình với kỹ thuật vẽ bùa của cô.
Giống như trước kia bọn họ gặp đều là bùa chú giả vậy, thì ra tốc độ vẽ bùa có thể nhanh đến thế sao?
Chuẩn bị rước quỷ.
Cố Khanh, Lệ Hoan, Thẩm Du, mỗi người một tấm bùa Rước Quỷ, họ nhìn nhau, không ai ra tay trước.
"Đừng nhìn, ba người cùng làm, mau, niệm đi.” Chú út ăn gần hết combo gia đình, rảnh rỗi xúi dại.
Ba người Cố Khanh cùng lên tiếng:
"Thiên thương thương, địa thương thương, chúng quỷ thần tại hà phương "
Tùy theo chú ngữ được niệm ra, dùng linh khí trong người đốt bùa, lá bùa bốc cháy ngọn lửa xanh lá, dần cháy thành tro tàn trên tay.
Trước mặt ba người đều có một cái bóng dần tụ lại.
Quỷ sai trước mặt Lệ Hoan và Thẩm Du mặc đồ tây đen giống như chú út, xem ra là đồng nghiệp cùng cấp bậc.
Cố Khanh ngây người.
‘Quỷ sai’ trước mặt cô mặc áo choàng đen che kín người, mũ trùm che khuôn mặt, trên tay có một sợi xích sắt màu bạc.
Tạo hình này hơi quen mắt.
Quỷ sai chú út: ?
Chú út lập tức ném xương gà, chạy tới bên cạnh hai đồng nghiệp tới sau, cùng đứng thẳng cúi đầu hướng ‘áo choàng đen’ ở trước mặt Cố Khanh:
“Đại nhân!"
???
Lệ Hoan và Thẩm Du liếc nhau, hình như thật sự mời đến một nhân vật lớn?
‘Nhân vật lớn’ trước mắt giấu mặt trong áo choàng, không thấy rõ biểu cảm.
Lúc ba quỷ sai chú út cung kính chào, vị này chỉ nhẹ gật đầu, không định cởi mũ trùm đầu xuống.
Đầu của vị này hơi di chuyển, dường như nhìn về hướng Cố Khanh, giọng nói phát ra có chút lạnh lùng, mang theo từ tính: “Chuyện gì?"
Cố Khanh: ?
Cô còn đang suy nghĩ tại sao liên tục ba lần gặp cùng một quỷ sai.
“Tuần Tra Sử đại nhân! Là như vậy "
Thấy Cố Khanh ngẩn ngơ không nói chuyện, chú út tiến lên hai bước giải thích rõ nguyên nhân hậu quả, biểu cảm siêu chân chó.
Trong lòng chú út tràn ngập bình luận.
Siêu may mắn!
m Dương Tuần Tra Sử đại nhân bao nhiêu năm không gặp một lần giờ đây xuất hiện ở trước mặt mình!
Nhất định phải trả lời câu hỏi của Tuần Tra Sử đại nhân, ôm chân để sớm ngày thăng chức!
Lệ Hoan câm nín che mắt.