Chương 230: Vô Đề
Nhà mình có chú út ‘cầu tiến tới’ không đáng tin như vậy thật sự là khiến người không biết nên nói cái gì.
“Bla bla bla là vậy đấy.” Khó khăn nói xong sự tình, chú út mắt cún nhìn m Dương Tuần Tra Sử, chờ đối phương sai khiến.
“Ừm.”
Cuối cùng chỉ chờ đến một chữ này.
Chú út xụ mặt, hiển nhiên Tuần Tra Sử đại nhân không hứng thú với tự thuật của ông ấy.
Ba người hai quỷ ở bên cạnh nghe chú út giới thiệu một chuỗi dài mà đối phương chỉ ừ một tiếng, đều sửng sốt.
Vậy thôi? Không định phát biểu ý kiến? Rốt cuộc là có đồng ý giúp hay không?
Sau đó áo choàng đen lướt qua chú út che tầm mắt, lại nhìn về phía Cố Khanh.
Cho dù cách áo choàng, không thấy rõ biểu cảm. Cố Khanh cũng có thể cảm giác được ánh nhìn của đối phương hướng về phía mình.
Cố Khanh trực giác cảm thấy đối phương đang đợi cô nói chuyện.
Cố Khanh suy nghĩ một hồi, quyết đoán mở miệng:
“A Tuần Tra Sử đại nhân có thể điều tra giúp không?”
Khi nói ra lời này thì Lệ Hoan và Thẩm Du đứng hai bên Cố Khanh, giống như ông Hầm ông Hừ, phòng ngừa cô không đủ linh lực thì bọn họ sẽ bổ sung giúp.
Nhưng lúc này Cố Khanh mới nhớ ra, dường như trừ lúc bắt đầu dùng bùa Rước Quỷ là rút đi linh lực của cô, sau khi vị Tuần Tra Sử này đến thì không còn tiêu hao linh lực. Quả nhiên là một nhân vật lợi hại.
Nghe Cố Khanh chủ động hỏi, người đàn ông mặc áo choàng lại ừ một tiếng, lần này mang ý tứ đồng ý, trên tay cũng có động tác.
Chỉ thấy đối phương vươn tay ra, một chiếc điện thoại Apple hiện ra trong tay.
Ôi, giàu dữ.
Xem lần trước chú út đòi Lệ Hoan đốt cho di động thì biết bởi vì trần gian ít người biết cách đốt đúng đồ, rất thiếu những thứ như điện thoại.
Nhìn ánh mắt hâm mộ của hai vị quỷ sai được Lệ Hoan, Thẩm Du mời tới liền biết.
Biểu cảm của chú út càng dễ hiểu, trên mặt tràn ngập ‘ta dùng cùng loại với sếp, sướng!’.
Lúc lấy di động ra, đối phương đeo bao tay màu đen, nhưng khi vươn tay thì bay ra vài lũ màu vàng.
Cố Khanh nhìn thấy, sờ cằm nghĩ mới rồi hoa mắt nhìn nhầm sao?
Nhưng chốc lát sau cô không có thời gian suy nghĩ điều này.
Người đàn ông mặc áo choàng cầm di động, không biết gọi cho ai, nói vào ống nghe:
“Nơi này có việc, ngươi đến một chuyến, hỗ trợ."
Sau đó cúp điện thoại, nói với nhóm Cố Khanh ‘chờ chút’, sau đó y yên lặng đứng chờ.
Không khí hiện trường hơi nặng nề.
Lệ Hoan lén chọt chú út:
“Này này, chú út tình huống gì vậy? Đây là ai?”
Tuy rằng bởi vì là hồn thể, ngón tay của cô ấy xuyên qua eo chú út, nhưng đối phương vẫn có cảm giác.
Chú út lén lút dán sát Lệ Hoan, nói nhỏ:
“Không trêu vào được, m Dương Tuần Sát Tử, nhân vật lớn, bên trên phái xuống.”
Quỷ sai được Lệ Hoan mới tới cũng tụ lại:
“Đúng đúng, nghe nói nhân vật lớn này rất thần bí, quỷ sai bình thường như chúng ta thậm chí không thấy mặt thật của ngài ấy.”
Quỷ sai được Thẩm Du mời cũng hóng hớt:
“Mấy người biết cái gì, chắt trai của cậu của em trai của bác hai bên nhà ngoại của ta làm việc dưới tay Chung Quỳ đại nhân, tuy chỉ là tôm nhỏ nhưng cũng biết được nhiều tin vỉa hè từ đó.”
Mấy người Lệ Hoan và quỷ đều mắt sáng rực nhìn quỷ sai này, muốn nghe hắn định nói gì.
Quỷ sai đắc ý, nhưng còn nhớ kỹ trường hợp hiện tại, liếc trộm Tuần Tra Sử đại nhân vẫn đứng yên như tượng tại chỗ kia, nói nhỏ:
“Tuần Tra Sử đại nhân rất lợi hại, nghe nói năm đó có một lệ quỷ hại chết nhiều mạng người, có người bẩm báo địa phủ cầu cứu.”
"Ngay lúc đó Chung Quỳ đại nhân bận việc nên phái vị Tuần Tra Sử đại nhân này đi. Vốn gặp lệ quỷ thông thường là bắt quy án, sau đó đưa đến địa phủ kết tội, rồi đi vào mười tám tầng địa ngục chuộc tội. Vị đại nhân này ghê gớm, thấy lệ quỷ hại chết nhiều người như vậy, trực tiếp nổi giận đánh lệ quỷ đó hồn phi phách tán, không chừa một mảnh.”
Ồ!
Mấy người Lệ Hoan gật gù, xem ra là nhân vật dữ dằn.