Chương 232: Vô Đề
Tư liệu biểu hiện, cha của đứa trẻ tên là Tề Thư Ký.
Người đã chết.
Người tên Tề Thư Ký đã chết một tuần trước khi Tống Vi Lan tự sát.
“Tề Thư Ký, Tề Thư Ký” Thẩm Du mặc niệm nhớ lại, linh quang chợt lóe: “Tôi nhớ ra rồi!”
Thẩm Du cầm tư liệu trên bàn, chỉ hướng một hàng:
“Tề Thư Ký, năm xưa là thầy dạy văn học trong nước của đại học S, một tháng trước khi Tống Vi Lan tự sát đột nhiên mất tích, đến nay không có bất cứ tin tức."
Cố Khanh và Lệ Hoan nhìn nhau, vốn cho rằng kẻ thù của Tống Vi Lan là cha của đứa trẻ, nay xem ra bọn họ nghĩ quá đương nhiên.
Nhưng nếu thế thì manh mối lại đứt.
Quỷ sai được Lệ Hoan mời tới mặc niệm cái tên Tề Thư Ký, nhớ lại.
Cái tên này quen lắm.
Quỷ sai vỗ đầu, đã nhớ ra:
“Phán Quan đại nhân, ta nhớ ra rồi, trong đám quỷ trên cầu Nại Hà không chịu đầu thai có một quỷ tên như vậy!”
Qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà là các bước phải làm trước khi đầu thai.
Như hiện giờ, muốn đầu thai, trừ việc chờ trên người hết nghiệt trái, chỉ riêng xếp hàng đã phải đợi vài năm.
Nhưng có một số người bởi vì đủ loại lý do, rõ ràng đã đến lượt nhưng không chịu đầu thai, ở lại cầu Nại Hà, chờ ngày nào đó bọn họ nghĩ thông mới đi đầu thai.
Quỷ sai biết một quỷ chờ trên cầu Nại Hà tên là Tề Thư Ký thật ra vì ngoài ý muốn.
Hôm ấy quỷ sai kéo một đám quỷ trở về đã đi ngang qua cầu Nại Hà.
Quỷ hồn tên Tề Thư Ký bỗng nhiên chạy tới, hét hướng một trong những quỷ hồn mà quỷ sai dẫn theo.
Quỷ sai không nhớ Tề Thư Ký kêu cái gì, nhưng đối phương tới gần bỗng nhiên nói nhận sai, xoay người trở lại trên cầu Nại Hà.
Thôi Phán Quan không biết chuyện này, lật xem tư liệu của Tề Thư Ký. Đúng là Tề Thư Ký chết rồi đến âm phủ, bởi vì lúc còn sống không làm chuyện ác, còn mang một ít công đức, cho nên sớm có thể đầu thai làm người.
Nhưng tư liệu không ghi kiếp sau của Tề Thư Ký, hiển nhiên đối phương vẫn không đầu thai.
Thôi Phán Quan trầm ngâm một lúc sau, nói: "Đã vậy thì ta giúp cho trót, kêu quỷ hồn của Tề Thư Ký lên cho các ngươi hỏi rõ.”
Phán Quan đại nhân dễ nói chuyện như vậy khiến nhóm Cố Khanh ngại ngùng, rối rít cảm ơn, thầm nghĩ hôm khác nhất định phải đốt nhiều tiền giấy cho Thôi Phán Quan.
Phán Quan gọi quỷ tự nhiên là không cần bùa chú, cầm bút điểm không trung, viết tên và ngày sinh tháng đẻ của Tề Thư Ký, vài giây sau, quỷ hồn xuất hiện trước mặt nhóm Cố Khanh.
Khoảnh khắc xuất hiện, Tề Thư Ký khẽ run.
Dù sao hắn chỉ là một quỷ hồn bình thường, trước mắt có ba quỷ sai, cộng thêm Phán Quan đại nhân và một đại nhân không biết là ai nhưng uy áp mạnh mẽ, khiến hắn cảm thấy có chút sợ hãi, còn cho rằng mình ở lì trong âm phủ không chịu đầu thai khiến bọn họ bất mãn.
Tề Thư Ký nhìn kỹ bỗng thấy nhóm người Cố Khanh, nơi này hình như là dương thế?
Chỗ này cảm giác rất quen thuộc.
Biểu cảm của Tề Thư Ký dần trở nên kích động hỏi:
“Chỗ chỗ này là đại học S sao?”
Tuy rằng thay đổi rất nhiều, nhưng Tề Thư Ký vẫn nhận ra đây là đại học mà hắn từng dạy.
Cố Khanh gật đầu: “Đúng vậy."
Trong mắt Tề Thư Ký tràn ngập hy vọng hỏi:
“Vậy xin hỏi nơi này có một giáo viên tên là Tống Vi Lan không?”
Cố Khanh ngạc nhiên.
Hiển nhiên Tề Thư Ký không biết Tống Vi Lan đã chết, hơn nữa thành lệ quỷ.
Cố Khanh khó xử tìm từ ngữ, Lệ Hoan nhanh miệng nhận lấy đề tài:
“Chúng ta tạm không bàn về chuyện này. Ngài Tề Thư Ký, chúng ta nhờ Phán Quan đại nhân giúp đỡ vì muốn hỏi ngài, có biết năm đó mình qua đời như thế nào không?”
Tề Thư Ký nghe hỏi thì ngẩn ngơ.
Nghe nhóm người Lệ Hoan hỏi thăm mình qua đời như thế nào, Tề Thư Ký lộ vẻ mặt mờ mịt.
“Ta ta có biết gì đâu, không nhớ”
Tề Thư Ký chỉ nhớ là khi mình tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy bản thân thành quỷ hồn, lơ lửng ở nơi xa lạ. Xung quanh hoang vắng trừ chính hắn ra thậm chí không có một con quỷ.
Tề Thư Ký cứ lơ lửng ở đó ngày qua ngày, không thể rời đi. Một ngày nọ Tề Thư Ký phát hiện mình có thể nhúc nhích, thế là bay ra, chưa kịp đi tìm vị hôn thê giao hẹn với mình thì đã bị quỷ sai phát hiện, mang về địa phủ.