Chương 233: Vô Đề
Sau này Tề Thư Ký luôn chờ trên cầu Nại Hà.
Đám người Cố Khanh sắc mặt có chút phức tạp, không ngờ có người quên luôn mình chết như thế nào?
Trong lúc bọn họ hỏi Tề Thư Ký qua đời như thế nào thì Thôi Phán Quan nhìn chằm chằm màn hình di động, chân mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm:
“Sao có thể như vậy, điều này không thể nào?!"
Lệ Hoan tiếp tục đặt câu hỏi với Tề Thư Ký vẻ mặt mờ mịt:
“Không nhớ ra chút gì sao? Trước khi ngủ đã phát sinh cái gì? Hoặc ngươi còn nhớ tình cảnh gặp Tống Vi Lan lần cuối không?”
Nhắc đến Tống Vi Lan hiển nhiên kích thích trí nhớ của Tề Thư Ký, trong mắt của hắn vụt qua một chút ánh sáng nhạt: “Ta chỉ nhớ hôm ấy ta và Vi Lan hẹn nhau gặp bên ngoài trường học. Sau khi gặp mặt, Vi Lan nói cho ta biết cô ấy mang thai, có con với ta.”
Thời đại ấy tình cảm thầy trò, thêm vào chưa cưới đã mang thai, nếu bị phanh phui ra tuyệt đối có thể đè sập hai người trẻ tuổi.
Tề Thư Ký không định giấu giếm, hắn và Tống Vi Lan thật lòng yêu nhau.
“Lúc ấy Vi Lan sắp tốt nghiệp, chúng ta đã sớm suy nghĩ kỹ, chờ cô ấy tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn. Hiện tại có con, chúng ta quyết định đi đăng ký kết hôn trước.”
Bởi vì cha mẹ sớm qua đời, Tề Thư Ký đặc biệt vui vì có một người thân máu mủ ruột thịt với mình.
Hắn còn nhớ khoảnh khắc nghe Vi Lan nói ‘em mang thai’ thì sững sờ, sau đó ôm Vi Lan xoay mấy vòng. Bọn họ giao hẹn sáng sớm hôm sau sẽ đi đăng ký kết hôn.
Nhưng hôm đó Tề Thư Ký về ký túc xá ngủ, lúc tỉnh lại phát hiện mình chỉ còn là quỷ hồn lơ lửng ở nơi không biết tên.
“Điều này không đúng!”
Trong khi đám người Cố Khanh hoang mang về nhân quả giữa Tề Thư Ký và Tống Vi Lan, Thôi Phán Quan đột nhiên lên tiếng:
“Trong sổ Sinh Tử của ta ghi rõ Tề Thư Ký chết vì đột phát bệnh tim, sao có thể không nhớ được?”
"Điều này không thể nào!" Tề Thư Ký nghe lời này bản năng phản bác: “Ta từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, căn bản không có bệnh tim."
Phản bác xong rồi mới phản ứng lại chính mình cãi Thôi Phán Quan, hắn thầm run.
May mà Thôi Phán Quan không phật lòng, ngược lại vuốt râu của mình: “Trong này quả nhiên có vấn đề, thật đúng là kỳ quặc quái gở!"
Nghe điểm mâu thuẫn trong lời nói của Thôi Phán Quan và Tề Thư Ký, Cố Khanh và Lệ Hoan liếc nhau, nghĩ đến thuật đổi mệnh.
Trước đó có nhắc tới rồi, thuật đổi mệnh chia ra nhiều loại, dùng bùa chú đổi mệnh cho hai người có ngày sinh tháng đẻ giống nhau là cách thô thiển nhất, sẽ hại người đổi mệnh dính nhân quả.
Cố Khanh và Lệ Hoan nghĩ đến thuật đổi mệnh cấp cao hơn.
Không phải tìm người có ngày sinh tháng đẻ giống nhau, mà tìm ra người có mệnh cách xứng đôi, nói đơn giản là từ trường tương tự. Người có tu vi huyền học cao thâm có thể lợi dụng điểm này che đậy thiên cơ, chia linh hồn của mình vào thân thể của người khác, chiếm tuổi thọ vốn có của người ta.
Loại phương pháp này nếu xử lý tốt thì âm phủ không tra được, người đổi mệnh sống tự do ở dương thế qua cả đời cũng chưa chắc bị phát hiện.
Nếu đạo sĩ già kia biết đổi mệnh, không chừng có thể dùng thuật đổi mệnh cấp cao này chiếm thân thể và mệnh cách vốn có của Tề Thư Ký.
Nếu đúng như suy đoán của Cố Khanh và Lệ Hoan, thế thì đúng là Tề Thư Ký đã chết, nhưng thân thể của hắn có lẽ còn sống!
Nghịch thiên sửa mệnh toàn là vì che đậy thiên cơ, sau khi thành công thiên cơ sẽ bị sửa chữa. Nếu không phải Thôi Phán Quan tra kỹ sổ Sinh Tử thì chuyện của Tề Thư Ký có lẽ không phát hiện ra được.
Mấy người so sánh kỹ trí nhớ của Tề Thư Ký với tư liệu trong sổ Sinh Tử, rốt cuộc có manh mối.
Ngày chết ghi trong sổ Sinh Tử là khoảng một tháng sau khi Tề Thư Ký mất tích, tức là mấy ngày trước khi Tống Vi Lan nhảy lầu. Nhưng trong trí nhớ của Tề Thư Ký, ngày thứ hai sau khi hắn mất tích đã biến thành quỷ hồn, hiển nhiên không khớp với ghi chép trong sổ Sinh Tử.
"Chuong 234: Vô Đề
Điều này biểu mình Tề Thư Ký đã đánh mất trí nhớ một tháng, hoặc là trong một tháng mất tích hắn luôn ở trạng thái hôn mê?
Trên thực tế, làm quỷ hồn nếu ở lại dương thế quá lâu, âm sát khí tăng thêm có lẽ sẽ khiến ký ức của quỷ hồn càng lúc càng mơ hồ, chỉ nhớ vài chuyện mình để ý nhất.
Nhưng trường hợp như Tề Thư Ký đã có thể đầu thai, chưa uống canh Mạnh bà thì ký ức kiếp trước hẳn là hoàn chỉnh.
Chắc chắn hắn có ký ức một tháng mất tích, có thể là bởi vì ngay lúc đó quá mức thống khổ, cố ý quên chăng?
Thôi Phán Quan nhíu mày, vươn tay ra chỉ vào giữa hai chân mày của Tề Thư Ký.
Đầu chân mày Tề Thư Ký lóe sáng, bắn ra luồng sáng trắng, dường như đang phá vỡ thứ gì ở bên trong.
Mọi thứ khi còn sống dần hiện ra ở trước mắt.
Lúc bi bô tập nói thì cha mẹ nhìn mình, sau đó hai người nhìn nhau cười.
Tuổi nhỏ cha mẹ qua đời, trong lễ tang một mảnh màu đen túc mục.
Vào cô nhi viện, cố gắng học tập để có ngày nổi bật.
Trở thành giáo viên, lần đầu tiên đi lên bục giảng, nhìn một đám học sinh trong lớp.
Còn có Tống Vi Lan.
Từng cảnh tượng hai người biết nhau, yêu nhau đều khắc sâu trong óc của hắn.
Ngay sau đó, đầu bắt đầu đau đớn kịch liệt.
Tề Thư Ký ôm đầu, cắn răng, thỉnh thoảng phát ra kêu rên. Bởi vì đã thành quỷ hồn nên hắn không đổ mồ hôi, nhưng sau khi yên tĩnh lại thì thấy rõ hồn thể của Tề Thư Ký nhạt nhòa nhiều.
Biểu cảm của Tề Thư Ký phức tạp, hắn đã nhớ ra tất cả.
Lúc trước hắn và Vi Lan giao hẹn ngày thứ hai kết hôn, hai người tách ra, hắn định về ký túc xá nhân viên nhà trường để ngủ.
Nào ngờ trên đường gặp một đạo sĩ.
Tề Thư Ký vốn không tin mấy chuyện này.
Nhưng đạo sĩ kia lợi hại, chỉ nhìn một cái đã nói ra quỹ tích cuộc đời hai mươi mấy năm của hắn, cũng tính ra hắn sắp kết hôn.
Tề Thư Ký đã tin, hắn nghĩ nếu đạo sĩ này giỏi như vậy vừa lúc nhờ lão tính giùm ngày hoàng đạo kết hôn, tiền thì không thành vấn đề.
Đạo sĩ mặt mũi hiền lành, cười híp mắt đồng ý thỉnh cầu của Tề Thư Ký.
Đạo sĩ giơ tay bấm đốt tính, sau đó nhíu mày nói Tề Thư Ký và bạn gái hiện tại có duyên không phận, con của hai người sẽ vì ngoài ý muốn mà mất đi.
Nếu là trước kia, đạo sĩ dám nói như vậy chắc chắn Tề Thư Ký sẽ sầm mặt đi luôn.
Nhưng Tề Thư Ký mới biết chuyện Vi Lan mang thai, sao đạo sĩ này biết được?
Tề Thư Ký nghĩ vậy, lại nghe lời của đạo sĩ nói, hắn sốt ruột xin đạo sĩ hóa giải giúp.
Đạo sĩ cũng biểu thị giữa Tề Thư Ký và Tống Vi Lan còn có duyên phận, số mệnh của con hai người có thể thay đổi. Nhưng, Tề Thư Ký phải cùng lão lập đàn cúng.
Lúc ấy Tề Thư Ký hoang mang ù ù cạc cạc, đạo sĩ nói sao thì hắn nghe vậy đi theo lão, không chút hoài nghi, mơ hồ với đoạn ký ức này.
Chờ khi Tề Thư Ký tỉnh táo lại thì phát hiện mình nằm trong một cỗ quan tài.
Đạo sĩ già thì nằm trong quan tài khác ở bên cạnh.
“Ông là ai? Muốn làm cái gì?!"
Tề Thư Ký cảm giác mình nằm trong quan tài, rõ ràng không bị thứ gì trói buộc nhưng không thể ra ngoài, giống như bên trên có lớp pha lê bán trong suốt ngăn cách.
Khi ấy Tề Thư Ký đã có dự cảm không may, tình cảnh này, cách làm này, e rằng hắn sẽ mất mạng.
Quan tài của Tề Thư Ký và đạo sĩ già là cùng kiểu dáng, gỗ hòe thượng đẳng làm thành quan tài, cực kỳ kín gió, bề mặt quan tài dùng chu sa vẽ hoa văn kỳ dị.
“Vào lúc thế này cậu hỏi điều đó còn có ý nghĩa sao?” Đạo sĩ già nằm trong quan tài bên cạnh, tâm trạng rất tốt, dửng dưng trả lời Tề Thư Ký.
Dù sao không lâu sau người trẻ tuổi sẽ chết, còn lão thì có thể nương thân thể của người trẻ tuổi sống lại.
Bên cạnh có tiếng nước rào rào.
Tề Thư Ký nhìn thấy có người từ từ tới gần.
Đối phương đến bên cạnh quan tài mà Tề Thư Ký nằm, có tiếng nước, mùi máu tươi tràn ngập xoang mũi.
Người giấy đang đổ máu vào quan tài!
Trong đầu Tề Thư Ký vụt qua vô số ý nghĩ, hắn muốn trốn, nhưng hiện tại không thể nhúc nhích chút nào.
Nhìn kỹ ‘người’ đổ máu vào quan tài.