Chương 235: Vô Đề
Khuôn mặt trắng bệch, không có lỗ chân lông, vẽ hai vết son đỏ ửng, mắt không tiêu cự, khi đi cứng ngắc.
Trước mắt là người giấy?
“Lão đạo thật may mắn, khó khăn lắm mới thu thập đủ máu chí âm, chỉ thiếu một người mệnh cách tương xứng để thi triển thuật đổi mệnh. Vốn cho rằng không tìm được, không ngờ gặp cậu. Chàng trai, cậu hãy cống hiến cho thuật đổi mệnh của lão đạo đi!” Đạo sĩ già đang hưng phấn, không ngại nói ra mục đích mình chọn Tề Thư Ký.
Tề Thư Ký cảm thấy vớ vẩn:
“Ông đang nói gì vậy? Phép thuật tà môn gì thế? Ông bị điên ư?”
Máu loãng trong quan tài dần lan tràn lên, vượt chân, tay, ngực, cổ của Tề Thư Ký, mãi đến khi toàn thân của hắn tẩm trong máu loãng vẫn không có ai đến cứu.
Ý thức của Tề Thư Ký bắt đầu mơ hồ, dần dà cảm thấy nghẹt thở, lúc hít thở thì máu loãng chảy vào xoang mũi, hắn hôn mê.
Nhưng rất kỳ lạ, Tề Thư Ký tẩm trong máu loãng mà ngực vẫn thong thả phập phồng.
Hắn không chết!
Đã đổ đầy một cỗ quan tài, người giấy làm theo chỉ lệnh đổ tiếp vào quan tài của đạo sĩ già.
Đạo sĩ già không chút giãy giụa, lão đã sớm sắp xếp xong, chờ khi tỉnh lại lão sẽ có một thân thể trẻ tuổi.
Mặc cho máu loãng nhấn chìm mình, đạo sĩ già cũng dần rơi vào trạng thái chết giả.
Người giấy lấp đất lên hai cỗ quan tài, hoàn thành tất cả nhiệm vụ của mình, nó tự cháy.
Hai cỗ quan tài này chôn ở lòng đất khoảng một tháng.
Ngày nào đó, trên bầu trời sấm chớp đì đùng, bỗng có một tia chớp đánh xuống vị trí quan tài của đạo sĩ già.
Nơi đó xuất hiện một hố to.
Quan tài bao gồm thân thể của đạo sĩ già đều thành tro trong tia chớp.
Lại qua hai ngày.
Đống đất bên cạnh từ từ mấp máy, nắp quan tài bị hất ra.
‘Tề Thư Ký’ bò ra từ quan tài, nhưng linh hồn bên trong đã đổi thành đạo sĩ già.
Đạo sĩ già vốn định tìm linh hồn của Tề Thư Ký rồi hủy diệt tất cả dấu vết.
Nhưng bởi vì mới vừa thi triển xong thuật đổi mệnh, ‘thân thể mới’ của lão còn trong giai đoạn suy yếu, chẳng có một chút linh lực. Không biết quỷ hồn của Tề Thư Ký làm cách nào mà chạy mất, đạo sĩ già tìm mãi không ra đành căm giận bỏ qua.
Tề Thư Ký nhớ lại tất cả giảng giải nhóm Cố Khanh mới biết trong này rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Nếu đã biết đạo sĩ già dùng thuật đổi đưa linh hồn của mình vào thân thể của Tề Thư Ký thì dễ giải quyết hơn nhiều.
Bọn họ có thể căn cứ bề ngoài của Tề Thư Ký vẽ ra bộ dạng tuổi già của hắn, bề ngoài hiện tại của đạo sĩ già kia chắc sẽ như vậy.
Tuy rằng có thể dùng huyền thuật mê hoặc người bình thường, nhưng đối với Bộ Đặc Dị trước đó chẳng có một chút manh mối thì ít ra đã có phương hướng.
Hơn nữa người dùng thuật đổi mệnh dù gì thân thể không phải của mình, bị máu chí âm ngâm, tứ chi lạnh lẽo chẳng có chút hơi ấm, nếu không thu lại âm sát khí trên người thì không khác gì lệ quỷ, đây cũng là một hướng điều tra.
Sau khi Thôi Phán Quan làm rõ sự tình, bọn họ ở lại dương thế đã lâu, ông ấy chào một tiếng rồi kéo Tề Thư Ký biến mất.
Ba quỷ sai nhóm chú út đã sớm rời khỏi khi linh lực trên người Lệ Hoan, Thẩm Du tiêu hao gần hết.
Trong khoảnh khắc hiện trường chỉ còn lại ‘người đàn ông mặc áo choàng’ Mặc Ngôn.
Từ khi Phán Quan đến thì Mặc Ngôn luôn giữ im lặng, đám người suýt bỏ qua sự tồn tại của y.
Thấy nhóm Phán Quan đã đi, Mặc Ngôn gật đầu với đám người Cố Khanh, cũng chuẩn bị rời khỏi.
“A, chờ đã." Cố Khanh gọi lại đối phương, cẩn thận dè dặt hỏi: “Tuần Tra Sử đại nhân, xin hỏi, chúng ta trước kia có quen biết gì không?”
Nghi vấn này đã làm khó Cố Khanh một khoảng thời gian, liên tục ba lần trông thấy quỷ sai đều là vị Tuần Tra Sử đại nhân này, cô không cho rằng đây là trùng hợp.
"A!" Dường như có thể nghe thấy đối phương cười khẽ: “Nếu ngươi muốn biết quan hệ giữa hai chúng ta thì hãy đi thủ đô, ngươi sẽ tìm được đáp án."
Mặc Ngôn nói xong biến mất.
Cố Khanh xoe tròn mắt, cắn răng, nói chuyện không rõ ràng gì hết, rốt cuộc có ý gì chứ?