Chương 249: Vô Đề
Cố Khanh biết điểm này, bình thường vẽ bùa chú cô luôn giữ lại một phần gửi cho Tạ Giác, dặn dò anh ấy mang theo bên người.
Tạ Giác cách một khoảng thời gian sẽ thu được một bọc đựng đầy bùa chú, chuyện này đã đồn khắp Bộ Đặc Dị, anh ấy vừa thấy bất đắc dĩ vừa sung sướng.
Bất đắc dĩ là vì cho rằng anh ấy không cần dùng nhiều bùa chú như vậy, nếu anh ấy muốn có thể dùng điểm đổi với Bộ Đặc Dị.
Sung sướng đương nhiên là vì em gái luôn nghĩ tới anh ấy.
Cho nên Tạ Giác đặc biệt tìm pháp khí không gian bỏ mớ bùa chú mà Cố Khanh gửi tới vào trong, mang theo bên người.
Giờ thì cần dùng rồi.
Đạo sĩ già cũng rất giật mình.
Lão đương nhiên có tìm hiểu bộ trưởng Bộ Đặc Dị Tạ Giác, nhưng trong tư liệu ghi rằng Tạ Giác luôn dựa vào linh lực và pháp thuật của mình, tại sao bây giờ có nhiều bùa chú như vậy?
Đạo sĩ già vốn định dùng bùa chú tiêu hao linh lực của Tạ Giác rồi tìm cơ hội chạy trốn, nhưng bùa chú bị sử dụng càng lúc càng nhiều khiến lão càng tuyệt vọng.
Còn về Sơn Linh?
Lúc đạo sĩ già và Tạ Giác bắt đầu dùng pháp thuật chém giết, lão không kịp nhét Sơn Linh vào túi, Sơn Linh bị ném tới bên cạnh cậu chủ nhà họ Khương.
Sơn Linh đang lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh.
Nó vẫn bị trói, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là cách xa chỗ này một chút!
Sơn Linh hì hục bò ra ngoài, đột nhiên một vật che chắn khổng lồ xuất hiện trước mắt nó.
Sơn Linh len lén nhìn lên, lại ưm một tiếng, bị phát hiện rồi, làm sao bây giờ?
Thì ra cậu chủ nhà họ Khương xuống giường bệnh từ bao giờ, đang chặn đường di chuyển của Sơn Linh.
Cậu chủ nhà họ Khương nhìn một cây hà thủ ô có đôi mắt to đen bóng, trên đầu dính lá cây, vừa xấu vừa cưng phát hiện ra mình thì ngã xuống đất giả chết, làm cậu chủ bật cười.
Cậu chủ nhà họ Khương chọt Sơn Linh nằm ngay đơ, nó không nhúc nhích.
Cậu chủ nhà họ Khương cảm giác bên ngoài có cái gì đang không ngừng tới gần.
Đạo sĩ già đang đánh nhau với Tạ Giác sắp tiêu hết linh lực thì hoàn toàn tái mặt.
“Tề – Thư – Ký!!!”
Một âm thanh sắc nhọn từ bên ngoài cửa sổ phòng bệnh truyền vào, dường như nổ vang bên tai ba người ở trong phòng.
Một nữ quỷ mặc đồ đỏ hùng hổ lao đến.
Trong mắt của Tống Vi Lan chỉ có một mình đạo sĩ già, cô ta không nhìn cậu chủ nhà họ Khương túm lấy Sơn Linh lùi lại hai bước, cũng phớt lờ Tạ Giác đang đánh với đạo sĩ già, Tống Vi Lan khống chế âm sát khí của mình tấn công lão.
"Vi Lan." Đạo sĩ già né qua đòn tấn công trong đường tơ kẽ tóc: “Rất xin lỗi, năm xưa ta bị bất đắc dĩ.”
Lão chân thành nhìn Tống Vi Lan, giống như lão chính là Tề Thư Ký yêu Tống Vi Lan sâu đậm.
Năm xưa, bởi vì đổi thân thể của Tề Thư Ký nên đạo sĩ già có một số mảnh nhỏ ký ức của Tề Thư Ký.
Nhưng sau đó đạo sĩ già phỏng theo nét chữ của Tề Thư Ký viết lá thư chia tay gửi cho Tống Vi Lan, sau đó biến mất trong biển người mênh mông, khiến Tống Vi Lan mang thai bị người bàn ra tán vào kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Hiện tại đạo sĩ già còn giả vờ là Tề Thư Ký, định lừa gạt Tống Vi Lan chuyển đầu mâu làm tay sai cho lão.
Thế công của Tống Vi Lan chậm lại, cô ta dùng âm khí khóa kín căn phòng, vậy thì không ai có thể phá vỡ âm khí của cô ta ra khỏi đây.
Đồng tử biến thành màu đỏ máu, Tống Vi Lan nhìn đạo sĩ già:
“Ngươi nói đi, để xem ta có tin ngươi nữa không!”
Vẻ mặt đạo sĩ già bất đắc dĩ, vừa rồi Tạ Giác đã thuận thế bắt lão lại, dùng pháp khí trói buộc, dáng vẻ thì tham khảo Sơn Linh.
Tạ Giác không định xử lý đạo sĩ già ngay tại đây, tuy lão làm rất nhiều chuyện xấu, chết không đáng tiếc, nhưng anh ấy biết còn nhiều điều chưa đào móc từ trang web đó, đạo sĩ già là một lỗ hổng đột phá.
Cho nên, lão chưa thể chết.