Chương 255: Vô Đề
Lúc nhóm giáo sư Lục Hoài Dân vào thì quỷ hồn của tiểu thư họ Ngụy chưa thức tỉnh, nếu không thì bị nhiều người đụng vào thân thể, tiểu thư họ Ngụy với tính bảo thủ sẽ không bỏ qua cho họ đơn giản như thế.
Mấy hôm trước đám lưu manh vào mới thật sự bừng tỉnh tiểu thư họ Ngụy.
Bọn họ chẳng những trộm trang sức châu báu của nàng, khi thấy thi cốt của nàng thần kỳ thì tính đem đi bán.
Tiểu thư họ Ngụy siêu tức giận làm bọn họ phát điên, tự tàn sát nhau.
Nhưng lại hại chết vài người khiến âm sát khí trên người nàng càng dày đặc, nàng rơi vào trạng thái giết chóc, mất đi ý thức.
Tiểu thư họ Ngụy nghe Uông Diệc giải thích rõ mọi việc, lên tiếng hỏi:
“Cho nên, các ngươi tính giải quyết trạng huống hiện tại của ta như thế nào?”
Tình huống của nàng bây giờ là lệ quỷ mấy trăm năm, rất khó loại bỏ sát khí trên người nàng, nhưng nếu không thanh lọc sát khí thì không thể siêu độ, không vào địa phủ được.
Cũng không thể để tiểu thư họ Ngụy ở lại hầm mộ, âm sát khí chỗ này chưa bị thanh lọc, một nữ quỷ ở lại chỗ này thì càng không thể siêu độ.
Tạ Giác suy nghĩ một hồi:
“Việc này cần báo lên trên, thảo luận phương án giải quyết."
Ý tưởng của Tạ Giác là nếu tạm thời không thể siêu độ nữ quỷ thì có thể lấy hình thức thân thể quỷ gia nhập Bộ Đặc Dị làm việc, tích lũy công đức cũng dễ loại bỏ sát khí. Chẳng qua chuyện này chưa được cấp trên đồng ý, nên Tạ Giác không nói ra.
Không ngờ tiểu thư họ Ngụy trực tiếp đóng lại hầm mộ:
“Vậy ngươi kêu người có thể làm chủ lại đây, sắp xếp cho ta xong các ngươi mới được đi.”
Tiểu thư họ Ngụy biết chính mình là lệ quỷ, lo lắng nhóm người Tạ Giác rời đi sẽ kêu kẻ lợi hại hơn nữa đến đánh cho nàng hồn phi phách tán, nên quyết định giữ nhóm Tạ Giác làm con tin.
Uông Diệc làm rớt đèn pin xuống đất:
“Nhưng mà chúng ta cần đi ăn cơm uống nước."
Lúc bọn họ lại đây trừ mang bùa chú, pháp khí ra thì không mang theo thức ăn nước uống gì cả.
Có lẽ mọi người đều từng chơi trò gọi là truyền lời.
Cùng là mấy câu nói, dựa theo trình tự từng người nói lại cho người sau. Rõ ràng là một câu đơn giản, nhưng truyền một hồi thì thay đổi, đến cuối cùng lời nghe được có lẽ hoàn toàn khác với ý ban đầu.
Nhóm Tạ Giác đang gặp loại tình huống này.
Ba người Tạ Giác làm ‘con tin’ để tiểu thư họ Ngụy có thể đàm phán với cấp trên.
Nào ngờ Mạc Huyền đóng giữ ở bên ngoài phát hiện không thể vào hầm mộ, lại nhận được tin nhắn Tạ Giác từ bên trong gửi, cho rằng nhóm Tạ Giác thật sự xảy ra chuyện, lập tức báo lên.
Báo lên từng tầng, chờ khi tin tức khuếch tán tới chỗ Lệ Hoan và Cố Khanh thì đã biến thành anh trai Tạ Giác của cô bị nữ quỷ trong mộ cổ nhìn trúng, bắt về làm phu quân áp trại!
Cố Khanh ngây người.
Bọn họ nói là anh của cô bị nữ quỷ cướp chú rể?
Được rồi, Cố Khanh phải công nhận anh trai mình khá đẹp trai, bộ dạng lạnh lùng xa cách mọi người đó có mỹ cảm cấm dục.
Nhưng không đến mức vướng vào tình cảm người và quỷ chứ?
Lệ Hoan phản ứng còn mạnh hơn Cố Khanh, nghe được tin lập tức đập bàn.
Cố Khanh vốn cho rằng chị Lệ Hoan sẽ tức giận, dù sao chị Lệ Hoan luôn giữ kín một số chuyện năm ấy, không chừng từng phát sinh chuyện gì với anh trai của cô.
Nào ngờ Lệ Hoan buột miệng nói:
“Làm tuyệt lắm!"
Hiển nhiên cô ấy cực kỳ thích hành vi cướp phu quân làm áp trại của nữ quỷ tiểu thư.
Cố Khanh: " "
Bỗng nhiên cảm thấy những tưởng tượng trước kia của mình đều sai.
Lệ Hoan chợt ý thức được em gái của đương sự còn ở bên cạnh nhìn, cô ấy nhanh chóng thu lại biểu cảm vui sướng khi người gặp họa, gãi đầu giả vờ suy nghĩ:
“Cái đó vì tránh cho ngài bộ trưởng có nguy hiểm, chúng ta hãy nhanh chóng xin đi theo đội giải cứu bọn họ!”
Vẻ mặt của cô ấy siêu nghiêm túc, nhưng không thể che giấu giọng điệu háo hức xem cuộc vui.
Cố Khanh thở dài, gật đầu.
Mặc kệ thế nào, cô phải đi xem anh trai, làm em gái cần bảo vệ ‘trinh tiết’ cho anh trai.