Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 256: Vô Đề

Chương 256: Vô Đề


Cố Khanh sẽ không nói thật ra trong lòng cô cũng có chút xíu muốn xem trò hay.

Cấp trên quyết định cử người đi đàm phán với nữ quỷ, rất nhanh chọn xong người.

Là một người bình thường không có linh lực, đương nhiên, người thì bình thường nhưng chức vị thì không. Đây là một vị quan lớn của Ủy ban thành phố thủ đô, hơn bốn mươi tuổi, tên là Lương Quốc Huy.

Vị quản lý cấp cao tên Lương Quốc Huy này mặt mũi bình thường, nhưng nói sao đây, trên người có khí chất khiến người cảm thấy rất thân thiết. Lương Quốc Huy luôn cười tủm tỉm, trông dễ thân.

Lúc hội hợp, Lương Quốc Huy cười híp mắt biểu thị: “Chúng ta lần này phải làm việc không gây chú ý, nên mọi người gọi tôi là Lão Lương được rồi.”

Thoạt nhìn không có dáng vẻ làm quan.

Đương nhiên, Lão Lương nếu có thể được cấp trên chọn đi bàn điều kiện với một nữ quỷ lợi hại, đủ thấy ông ấy rất giỏi về đàm phán.

Lão Lương đã đọc tư liệu của Bộ Đặc Dị, biết tính tình của mọi người, ông ấy biết trừ mình ra những người khác đều có năng lực đặc biệt, nhưng đối đãi với mọi người như đồng bạn, không lâu sau rất là thân thiết.

Biết tin Tạ Giác bị nhốt, trừ Lão Lương đi đàm phán, còn có Phù Minh và Ngư Tử Ngang muốn xem Tạ Giác xấu mặt.

Mặt ngoài nói là Tạ Giác đã bị nhốt, người giỏi nhất Bộ Đặc Dị hiện giờ là phó bộ trưởng Phù Minh, nên ông ta phải đi giúp đỡ, thân tín của ông ta là Ngư Tử Ngang tự nhiên cũng đi.

Tổng bộ không có Tạ Giác, Phù Minh tích lũy uy sâu nặng, dù người bên dưới có một số ủng hộ Tạ Giác thì lúc này cũng đành giữ im lặng.

Lệ Hoan ở chi nhánh sớm mang theo Cố Khanh xin được theo đội. Mặt ngoài lấy cớ là Cố Khanh làm em gái của Tạ Giác, đương nhiên là phải đi cứu anh trai.

Cũng bởi vì như thế, Lệ Hoan và Cố Khanh, Phù Minh và Ngư Tử Ngang, có thể nói hai bên nhìn nhau mà ghét.

Lúc đoàn người đàm phán đến thì nhóm Tạ Giác đã bị nhốt một ngày.

Trong khoảng thời gian này.

Mạc Huyền làm người duy nhất thoát khỏi số phận bị nhốt phụ trách đưa cơm nước cho đồng bạn trong mộ cổ, có thể nói là chịu mệt chịu khổ.

Phải cảm ơn Tạ Giác thấy xa, quyết định không cho Mạc Huyền đi vào mộ cổ là vô cùng chính xác.

Thật ra tiểu thư họ Ngụy bày âm khí xung quanh mộ cổ, Tạ Giác có thể phá được, loại âm khí cỡ này thậm chí không giữ chân được Tịnh Tương.

Nhưng Tạ Giác nghĩ rằng dùng phương thức như vậy tìm người đàm phán càng đơn giản, hơn là báo lên từng tầng, các loại thế lực cãi cọ này nọ.

Người đến, đàm phán, hai bên đạt thành hiệp nghị, đơn giản vậy thôi.

Thế nên Tạ Giác ngoan ngoãn làm ‘con tin’.

Sau khi truyền tin ra ngoài, Tạ Giác bắt đầu đả tọa tu luyện nhập định, thậm chí không ăn cơm uống nước.

Tịnh Tương vốn là người trong Phật Môn, rất quen thuộc với đả tọa nhập định, thấy bộ trưởng không sợ nữ quỷ đánh bất ngờ trực tiếp bắt đầu tu luyện, anh ta cũng bắt chước ngồi xếp bằng nhập định.

Cho nên nói, Mạc Huyền đưa đồ ăn và thức uống thật ra là cho một mình Uông Diệc.

Chờ khi Tạ Giác có cảm ứng, tỉnh lại từ nhập định thì phát hiện cấp dưới Uông Diệc từ khi nào đã nói chuyện với chủ nhân của mộ cổ là tiểu thư họ Ngụy, còn tám chuyện rôm rả.

Dù sao ‘thành viên hiệp hội ở nhà’ mấy trăm năm chỉ biết ngủ tất nhiên tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài.

Nhìn Tạ Giác và Tịnh Tương lần lượt nhập định tu luyện, Uông Diệc vừa có tính nhiều chuyện vừa nhát gan là lựa chọn nói chuyện tốt nhất của tiểu thư họ Ngụy.

Sau khi thân thiết hơn rồi, tiểu thư họ Ngụy thậm chí vì không dọa sợ ‘bạn’ mà biến thi cốt thành bộ dạng khi còn sống.

Trước mắt thoáng qua làn khói xanh, xương khô thủy tinh biến thành một cô gái, mặc váy mềm thời Tống truyền thống, bới búi tóc, sắc mặt tái nhợt có chút bệnh, dáng vẻ tiểu thư, rất xinh đẹp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất