Chương 257: Vô Đề
Vì nói chuyện hợp ý với Uông Diệc, tiểu thư họ Ngụy thậm chí cho phép cậu ấy gọi tên mình ‘Thục Ngọc’.
Bên ngoài bỗng có tiếng vang.
Tạ Giác nói:
“Người tới rồi.”
Ngụy Thục Ngọc như gặp kẻ địch lớn, lại biến về bộ dạng xương khô thủy tinh, trốn sau lưng Uông Diệc.
Khi Cố Khanh đi theo đoàn người đến mộ cổ, từ xa đã thấy một người trẻ tuổi canh giữ ở cửa.
Mạc Huyền nghênh đón, nói: "Bọn họ ở bên trong, xem tình huống hiện tại thì dường như đối phương không có địch ý gì, phỏng chừng chỉ muốn đàm phán với chúng ta.”
Lão Lương gật đầu, ông ấy là người bình thường, không thể nhìn thấy quỷ hồn, nên khi vào mộ cổ thì Phù Minh đưa qua một lá bùa Linh Nhãn để ông ấy có thể nhìn thấy quỷ mị.
Két két!
Từ sau khi nhóm Tạ Giác đi vào thì không thể mở ra cửa lớn mộ cổ được nữa, nhưng giờ đây không ai đẩy mà nó tự mở ra.
Lão Lương ngây ra, tiếp đó cười híp mắt nói:
“Xem ra đối phương đang hoan nghênh chúng ta đi vào.”
Khác với Lão Lương người không biết không sợ, Phù Minh và Ngư Tử Ngang làm rất nhiều chuẩn bị. Linh lực âm thầm hội tụ trên tay Phù Minh, Ngư Tử Ngang thì lấy ra kiếm gỗ đào do Trương thiên sư đương thời chế tạo mà gã mua trong hội đấu giá.
Lệ Hoan và Cố Khanh thì đơn giản hơn nhiều, mỗi người cầm một xấp bùa Lôi đã chuẩn bị sẵn, đi theo Lão Lương vào trong.
Chốc lát sau, đoàn người đến hầm mộ chính, Cố Khanh lập tức thấy anh trai.
“Anh!” Cố Khanh nhanh như chớp chạy tới trước mặt Tạ Giác.
Nhìn Tạ Giác tay chân lành lặn đứng đó, cũng không bị thương, Cố Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Giác hơi bất ngờ, tức giận hỏi:
“Sao em đến đây?”
Tạ Giác luôn không thích em gái đến gần những nơi có nguy hiểm, tuy cô đến tìm khiến anh ấy rất vui, nhưng càng lo lắng nhiều hơn.
Cố Khanh bất mãn bĩu môi:
“Anh đến được, tại sao em không thể tới?!"
Hừm, uổng công người ta có lòng tốt!
Tạ Giác cũng biết giọng điệu của mình hơi gắt, chọc con nhóc giận rồi.
“Được được, em đương nhiên có thể đến, nhưng lần sau đi nơi nguy hiểm phải nhớ tìm anh hai đi cùng, biết không?”
Tạ Giác nói rồi xoa rối mái tóc dài của Cố Khanh.
Cô bị anh trai thương yêu xoa đầu, ngượng ngùng đỏ mặt.
Một hòa thượng trẻ đẹp trai đứng cạnh Tạ Giác thấy đoàn người tới thì ngừng niệm kinh, chắp hai tay vào nhau niệm một câu "A di đà phật."
Anh ta đi tới chỗ đoàn người, biểu thị không quấy rầy hai anh em bộ trưởng tâm sự.
Tình huống bên kia hơi kỳ dị.
Cố Khanh đã gặp Uông Diệc, theo đuôi anh trai của cô, hơi nhát gan, tuy năng lực không quá nổi bật nhưng rất trung thành với anh của cô.
Nhưng Uông Diệc nhát gan thế mà lúc này đứng cùng với xương khô thủy tinh, rõ ràng là trùm ở đây, dường như quan hệ không tệ lắm.
Càng kỳ lạ là, trông xương khô thủy tinh dường như bị làm sợ, trốn phía sau Uông Diệc, còn kéo góc áo của cậu ấy.
Này này! Đây là nữ quỷ lợi hại cướp anh của cô làm phu quân áp trại sao? Vì sao trông như thỏ trắng nhỏ hoảng sợ?
Nói thật ra, một bộ xương khô thủy tinh nhìn liền biết tràn ngập âm sát khí làm động tác giống như cô bé sợ hãi trốn sau lưng người khác, khiến mọi người ngạc nhiên nhìn trân trân.
Uông Diệc vụng về an ủi:
“Thục Ngọc, đừng sợ, chúng ta sẽ không tổn thương nàng.”
Lão Lương nhanh chóng nhận lấy đề tài: “Ngụy tiểu thư phải không? Ta là quan viên được quốc gia cắt cử lại đây đàm phán với tiểu thư, có yêu cầu gì xin hãy nêu ra trước.”
Có lẽ khí chất thân thiết đặc biệt của Lão Lương có hiệu quả, tiểu thư họ Ngụy hơi thả lỏng.
Nàng buông góc áo của Uông Diệc ra.
Roẹt!
Góc áo bị âm sát khí làm thủng một lỗ to.
Uông Diệc dở khóc dở cười phất tay ra hiệu không sao, để Ngụy Thục Ngọc và Lão Lương nói chuyện, cậu ấy lùi sang một bên.
Thấy trước mắt không có ‘vật che chắn’. Ngụy Thục Ngọc rốt cuộc thoát khỏi thiết lập tính cách tiểu thư họ Ngụy ốm yếu, phục hồi khí tràng lệ quỷ.
Ngụy Thục Ngọc hỏi:
“Yêu cầu gì đều được?”
“Đương nhiên rồi.” Lão Lương cười híp mắt nói: “Chúng ta sẽ đồng ý nếu yêu cầu hợp lý.”