Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học

Chương 258: Vô Đề

Chương 258: Vô Đề


Ý tứ là, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu quá đáng.

Yêu cầu của Ngụy Thục Ngọc có thể nói là ngoài ý muốn nhưng không bất ngờ:

“Ta muốn ra ngoài, được không?”

Ngụy Thục Ngọc chợt nảy ra yêu cầu này.

Nàng vốn định tiếp tục canh giữ ở đây, yêu cầu người của chính phủ bảo vệ mộ mình để không bị quấy rầy.

Nhưng trong cuộc trò chuyện với Uông Diệc, biết bên ngoài có nhiều thứ thú vị, khiến Ngụy Thục Ngọc ru rú trong mộ mấy trăm năm khát khao với thế giới bên ngoài.

“Chuyện này” Lão Lương do dự một chút.

Thả lệ quỷ như vậy ra ngoài sẽ tạo thành mối nguy cho sự ổn định an toàn của xã hội.

Lão Lương liếc hướng Tạ Giác, anh ấy đi qua thì thầm vào tai ông ấy vài câu, khiến mắt ông ấy sáng ngời.

Lão Lương nói với Ngụy Thục Ngọc:

“Chúng ta có thể đồng ý yêu cầu này.”

Ngụy Thục Ngọc chưa kịp vui vẻ thì Lão Lương nói tiếp:

“Nhưng bởi vì ngài có sức phá hoại cực kỳ mạnh, sau khi ra ngoài, ngài cần hoạt động dưới sự giám thị của bộ môn liên quan.”

Ngụy Thục Ngọc nghe hiểu, có chút không vui: “Các người muốn giám thị ta?”

"Đương nhiên không phải." Tạ Giác nhận lấy đề tài: “Ngụy tiểu thư, chắc hẳn tiểu thư cũng không muốn luôn làm một con lệ quỷ sống sót ở thế giới này đúng không? Phương án của chúng ta là Ngụy tiểu thư làm tồn tại đặc biệt gia nhập Bộ Đặc Dị chúng ta, hỗ trợ trong khả năng của mình khi có sự kiện linh dị trong nước, vậy thì Ngụy tiểu thư có thể thông qua chiếm được công đức tiêu trừ sát khí, một ngày nào đó được đầu thai chuyển thế."

Phải công nhận, đề nghị của Tạ Giác rất khiến người động lòng.

Ngụy Thục Ngọc đương nhiên không muốn làm quỷ mãi mãi.

Nàng trở thành lệ quỷ đã mấy trăm năm, luôn ở trong hầm mộ, chưa nếm mùi kết hôn sinh con. Nàng muốn đầu thai chuyển thế, tự mình cảm thụ thế giới mới mà Uông Diệc kể.

“Được, ta đồng ý với ngươi.”

Đến đây thì thành viên phi loài người đầu tiên của Bộ Đặc Dị đã vào chỗ.

Đoàn người cộng thêm một con lệ quỷ đi ra mộ cổ.

Sợ sau khi ra ngoài không có tiền, Ngụy Thục Ngọc chọn nhiều trang sức châu báu trong vật chôn cùng của mình.

Mọi người nhìn mộ cổ thời Tống từ từ chìm xuống cho đến khi không còn dấu vết.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người nhìn mình, Ngụy Thục Ngọc ôm đầy trang sức, đã phục hồi bộ dạng tiểu thư khuê các dõng dạc nói:

“Đây là nhà của ta, dùng pháp thuật giấu nó đi phòng ngừa bị người đào, không được sao?”

Mọi người liên tục gật đầu, được chứ, mộ của nàng thì tự nàng định đoạt.

Mộ cổ thời Tống đã bị đội khảo cổ nghiên cứu một nửa bỗng biến mất, không biết Bộ Đặc Dị sẽ giải quyết ‘hiện tượng thần bí’ này như thế nào.

Lệ quỷ lần này dễ giải quyết như vậy, Phù Minh và Ngư Tử Ngang vốn đến đây xem trò cười của Tạ Giác, hai người chưa kịp cười nhạo anh ấy thì sự tình đã thuận lợi giải quyết.

Trừ dùng hai tấm bùa Linh Nhãn, họ đi rồi về như khách du lịch.

Hiển nhiên giữa Tạ Giác và Phù Minh, dường như Lão Lương càng nghiêng hướng Tạ Giác không tốn một binh một tốt đã thu phục lệ quỷ, khiến Phù Minh đi theo đội tới đây hơi lúng túng.

Trên đường về, Phù Minh và Ngư Tử Ngang ngồi riêng một xe, có chút trầm mặc.

Cố Khanh thì bởi vì đến mộ cổ chợt nhớ giáo sư Lục Hoài Dân, người lúc trước bởi vì vào mộ cổ, chạm vào tiểu thư Ngụy Thục Ngọc khiến âm sát chui vào người.

Giáo sư Lục Hoài Dân ở thủ đô xa xôi còn không biết mộ cổ hoàn chỉnh khó khăn lắm mới phát hiện, có thể nghiên cứu dấu vết cuộc sống thời Tống giờ đã biến mất.

Nếu biết chuyện này, không biết giáo sư Lục Hoài Dân có khóc xỉu trong nhà vệ sinh không.

Ngụy Thục Ngọc nhớ kỹ hai nhóm người vô duyên vô cớ xông vào hầm mộ của mình.

Nhóm côn đồ thứ hai đã bị trừng phạt, nhưng nhóm người thứ nhất kịp chạy mất trước khi nàng thức tỉnh.

Trải qua Uông Diệc giới thiệu, Ngụy Thục Ngọc biết nhóm người thứ nhất không phải người xấu, là người làm công tác khảo cổ chính đáng, lúc trước dính âm sát khí đã được Bộ Đặc Dị trừ bỏ giúp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất