Chương 259: Vô Đề
Biểu cảm khó chịu của Ngụy Thục Ngọc khiến Uông Diệc bản năng giấu chuyện Cố Khanh trừ âm sát khí.
Phát hiện Ngụy Thục Ngọc có ý tưởng muốn tính sổ với bọn họ, Uông Diệc quấn quýt nói đạo lý, khó khăn thuyết phục nàng bỏ ý tưởng trừng phạt đội khảo cổ.
Ngụy Thục Ngọc bĩu môi hứa với Uông Diệc:
“Nếu ngươi đã nói vậy thì thôi, ta bỏ qua cho họ.”
Đương nhiên, dù ngoài miệng tha thứ cho sự liều lĩnh của nhóm người này, trong lòng tiểu thư Ngụy Thục Ngọc vẫn rất bực bội, dựa theo thời nàng còn sống, nhóm người này tùy tiện chạm vào thân thể của nàng không khác gì lưu manh thối!
‘Lưu manh thối’ giáo sư Lục Hoài Dân: “. . .”
Nhưng chỉ một lúc sau, Ngụy Thục Ngọc không rảnh ghi hận nhóm người đội khảo cổ.
Ngụy Thục Ngọc Ngụy tiểu thư ở trong hầm mấy trăm năm, khi trở lại trần gian ồn ào thì trong mắt tràn ngập tò mò.
Nhớ lúc nàng còn là tiểu thư họ Ngụy, bên ngoài yêu cầu nghiêm khắc với nữ giới vô cùng, nàng là tiểu thư nhà quan, muốn ra phố phải suy xét đủ điều, mang theo hộ vệ, chỉ được đi dạo ở nơi quy định, ra đường nhất định phải đội mũ.
Bây giờ trên phố đầy rẫy các cô gái, trong nụ cười của họ tràn ngập tự do, dù mặc áo thun quần short cũng không ai nói bọn họ không giữ nề nếp.
Lúc đầu Ngụy Thục Ngọc còn thấy ngượng, cảm thấy phi lễ chớ nhìn. Nhưng chốc lát sau, nàng háo hức muốn thử.
Con gái luôn khó cưỡng lại quần áo đẹp.
Bởi vì Ngụy Thục Ngọc thân thiết với Uông Diệc nhất, nên công việc khiến nàng hòa hợp vào cuộc sống hiện đại, cũng dạy cho nàng quy tắc cơ bản sinh tồn ở đây đều giao cho Uông Diệc.
Uông Diệc rất muốn từ chối.
Đừng thấy lúc trong mộ cậu ấy nói chuyện trơn tru với Ngụy Thục Ngọc, đó là do không ai thèm quan tâm cậu ấy, hơn nữa cậu ấy tạm thời quên đối phương là lệ quỷ.
Bây giờ ra ngoài, trở về trần gian, Uông Diệc tự xét lại hành vi trong mộ cổ của mình tương đương không sợ chết, hoàn toàn không phù hợp tính cách thường ngày cẩn trọng của cậu ấy!
May mà Thục Ngọc dù là lệ quỷ nhưng tính cách không xấu, lỡ gặp lệ quỷ xấu tính, lúc nói chuyện hơi phật ý một chút thì bây giờ không biết còn được nhìn thấy Uông Diệc tay chân lành lặn không.
Uông Diệc hoàn toàn không có gì bất mãn với Ngụy Thục Ngọc, dù sao lúc trước bọn họ nói chuyện hợp nhau. Uông Diệc thích nói, Ngụy Thục Ngọc thì bởi vì muốn hiểu rõ bên ngoài cho nên nghe nghiêm túc, hai bên đều rất hài hòa. Hơn nữa, Ngụy Thục Ngọc phục hồi vẻ ngoài khi còn sống cũng là một người đẹp, không ai cưỡng lại được một người đẹp làm thân.
Nhưng Uông Diệc nhớ đến thân phận thật của Ngụy Thục Ngọc thì trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi.
Một chút mất tự nhiên trong lòng Uông Diệc chẳng là gì với lãnh đạo, lãnh đạo sắp xếp công tác cho bạn là vì xem trọng năng lực của bạn, dám từ chối sao? Không muốn đi làm nữa à?
Uông Diệc đương nhiên muốn tiếp tục ở Bộ Đặc Dị, cậu ấy rất vừa lòng tiền lương của nhân viên công vụ quốc gia.
Cho nên dưới ánh mắt vui vẻ của Ngụy Thục Ngọc, Uông Diệc rầu rĩ đồng ý công tác ‘vú em’ này.
Hiện tại chính thức vào việc.
Trên xe, Ngụy Thục Ngọc tò mò nhìn cảnh tượng xung quanh, thường hỏi Uông Diệc đủ thứ.
“Uông Diệc Uông Diệc, đó là cái gì?"
"Đó là xe đạp, là một loại công cụ di chuyển.”
“Uông Diệc Uông Diệc, bọn họ đang làm gì?"
"Bọn họ múa tập thể, là dùng để rèn luyện thân thể.”
“Uông Diệc Uông Diệc”
Lão Lương và Tạ Giác cùng hứa hẹn với Uông Diệc, bởi vì làm công tác hướng dẫn cho Ngụy Thục Ngọc nên được lĩnh hai phần tiền lương, bao gồm tiền và linh thạch, thế là Ngụy Thục Ngọc hỏi gì cậu ấy cũng trả lời, không có chút xíu mất kiên nhẫn.
Trên chiếc xe này có hai người một quỷ.
Uông Diệc và Ngụy Thục Ngọc một hỏi một đáp, ở chung rất thoải mái.
Hàng ghế trước, tài xế đã biết Ngụy Thục Ngọc là thứ gì, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Uông Diệc bằng ánh mắt tràn ngập khâm phục.
Trên một chiếc xe khác.