Chương 271: Vô Đề
Một hồn phách trong suốt từ từ ngồi dậy, tò mò nhìn thân thể nằm trên giường của mình.
Lệ Hoan thọc tay vào hồn phách của Chu Văn Hòa lấy ra một đốm sáng trắng đặt trên đèn dẫn hồn, dùng linh lực thắp sáng đèn.
Cô ấy nói:
“Tôi đặt một hồn của cậu vào đèn dẫn hồn, chờ khi cậu tìm được Tiểu Chi có thể dựa vào một hồn này đưa hai người ra khỏi gương.”
Lệ Hoan chỉ hướng tấm gương đằng sau đèn dẫn hồn, nói:
"Thời gian không nhiều, hãy đi mau.”
Chu Văn Hòa gật đầu, hồn phách bay lên, hóa thành một luồng sáng lấp lánh lao vào gương.
Bởi vì Kính Linh trốn vào gương nên thế giới trong gương hiện giờ đã khác hẳn.
Khi Chu Văn Hòa lại mở to mắt thì nhìn thấy cổng trường đại học S, đám người nhốn nhao đi qua đi lại, đều là ảo giác.
Bản lĩnh lớn nhất của Kính Linh là dụ dỗ phóng to dục vọng của con người, chế tạo cảnh ảo vây khốn người ở trong gương.
Lệ Hoan nói với hình ảnh của Chu Văn Hòa trong gương:
“Kính Linh sẽ dùng ảo giác ảnh hưởng phản đoán của cậu, phải cố gắng nhanh chóng tìm được Tiểu Chi, cởi bỏ chấp niệm của cô ấy, khiến cô ấy tự nguyện về với cậu.”
Trong gương hiện ra hình ảnh Chu Văn Hòa đứng trước cổng đại học S, nhóm Cố Khanh có thể nhìn thấy Chu Văn Hòa nhẹ gật đầu, sau đó ngước đầu nhìn trời, giọng nói của Lệ Hoan dường như vọng xuống từ bầu trời.
Sau khi nhận ra chỗ này là nơi nào, Chu Văn Hòa vội chạy hướng phòng ngủ của Tiểu Chi.
Trong thế giới gương, nơi Tiểu Chi thật ở lại có khả năng nhất là chỗ cô ta thường đi nhất.
Tuy chưa từng đi ký túc xá nữ nhưng Chu Văn Hòa nhớ số phòng của Tiểu Chi.
Rõ ràng nhiều người đi qua lại, nhưng bọn họ giống như không nhìn thấy anh ta, chỉ lo đi đúng tuyến đường vạch sẵn, như thể Chu Văn Hòa không tồn tại.
Thật ra tất cả là do Kính Linh sáng tạo ra, nói đơn giản là copy thế giới bên ngoài rồi paste vào, chẳng qua chúng giống như ảo ảnh, chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh, không phải thứ tồn tại chân thật. Chỉ có Kính Linh dồn hết sức lực tạo ra ảo giác phạm vi nhỏ mới có thể lấy giả đổi thật.
Chu Văn Hòa lên lầu, tìm được phòng ngủ của Tiểu Chi. Trong phòng, cô ta đang vui cười với các bạn cùng phòng.
Tiểu Chi đang cười giỡn chợt thấy Chu Văn Hòa đứng ở cửa:
“Ủa? Văn Hòa, sao anh đến đây?”
Khoảnh khắc Chu Văn Hòa xuất hiện, Tiểu Chi và mấy bạn cùng phòng giống như trở nên sống động hơn, có thể thấy Chu Văn Hòa, có thể nói chuyện với anh ta, giống như thế giới ngoài gương vậy.
Chu Văn Hòa không đáp lại, chỉ đứng đó nhìn Tiểu Chi trước mắt một lúc rồi xoay người, dứt khoát bước đi.
Chu Văn Hòa dám chắc người đó không phải là Tiểu Chi.
“Văn Hòa? Văn Hòa?”
Chu Văn Hòa nghe Tiểu Chi kia gọi mình, nhưng càng kêu anh ta đi càng nhanh.
Chu Văn Hòa tìm từng nơi một.
Nhà hàng lần đầu gặp mặt.
Rạp chiếu phim từng hẹn hò.
Đường rợp bóng cây ngô đồng ngẫu nhiên đi dạo.
Mỗi nơi đều có một Tiểu Chi.
Nhưng Chu Văn Hòa đã xác nhận, đều không phải là Tiểu Chi thật.
Chu Văn Hòa chạy nhanh, tìm kiếm, tìm mọi nơi trong ký ức của anh ta và Tiểu Chi.
Dù làm linh hồn không biết mệt, nhưng Chu Văn Hòa cảm giác chân bắt đầu nhói.
Nhưng may mắn anh ta rốt cuộc tìm được.
Chu Văn Hòa nhìn thấy bóng dáng nằm sấp trên bàn trong quán cà phê phía sau, dường như người đó đang khóc, anh ta lại cười.
Chu Văn Hòa không ngờ là chỗ này.
Đây là nơi anh ta nói chia tay với ‘Tiểu Chi’.
Chu Văn Hòa vốn cho rằng đó là ký ức của anh ta và Tiểu Chi giả, Tiểu Chi thật hẳn là không biết nơi này. Hiện tại xem ra, Tiểu Chi bị nhốt trong người chắc cũng có thể nhìn thấy một phần cảnh tượng trong hiện thực.
“Tiểu Chi.” Chu Văn Hòa nhẹ nhàng kêu một tiếng, dường như sợ dọa đối phương.
Người nằm sấp trên bàn giật nhẹ rồi ở yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chu Văn Hòa lại nói:
“Tiểu Chi, anh đến tìm em đây, anh mang em về nhà.”
“Văn Hòa.” Sau lưng Chu Văn Hòa truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Chu Văn Hòa xoay người, lại là một ‘Tiểu Chi’, không, nên nói đây là Kính Linh.