Chương 272: Vô Đề
Tiểu Chi nằm sấp trên bàn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô ta bây giờ vô cùng xấu xí.
Tiểu Chi hiện giờ hoàn toàn không có vẻ ngoài giống lúc nằm trên giường bệnh, chẳng những vết bớt rõ hơn, làn da mịn màng, con mắt đen bóng cũng không ánh sáng, giống như già nua mười tuổi.
‘Tiểu Chi’ đến sau kia là bộ dạng lúc Tiểu Chi đẹp nhất. Mặt hoa da phấn, động lòng người nhất, cô ta mỉm cười nhìn Chu Văn Hòa, đôi mắt đưa tình giống như Tiểu Chi yêu anh ta sâu sắc.
Chu Văn Hòa không thèm nhìn ‘Tiểu Chi’ đứng phía sau, chỉ nói chuyện với Tiểu Chi thật:
“Tiểu Chi, mau lên, chúng ta cùng nhau về nhà."
Tiểu Chi liếc Kính Linh một cái, đó là bề ngoài mà cô ta muốn có nhất.
Cô ta liếc qua Chu Văn Hòa, lắc đầu nói:
“Không, em không quay về.”
Tiểu Chi biết nếu bây giờ trở về, Chu Văn Hòa đã biết bộ dạng vốn có của cô ta. Tiểu Chi sợ, rất sợ sau khi trở lại Chu Văn Hòa sẽ dần chán ghét cô ta.
Biết không thể lừa Chu Văn Hòa, Kính Linh ung dung ngồi ở một bên, vung tay lên, Tiểu Chi trở nên giống hệt cô ta.
Không biết Kính Linh lấy đâu ra một tấm gương, soi hướng Tiểu Chi:
“Nhìn xem, ngươi thích vẻ ngoài này không?”
Tiểu Chi nhìn mình trong gương, rốt cuộc bình tĩnh lại, lúc trước cô ta sợ Chu Văn Hòa nhìn thấy bộ dạng của mình sẽ ghét bỏ nên luôn dùng tay che khuôn mặt.
"Ngươi muốn ra ngoài sao? Nếu đi ra ngoài thì ngươi mãi mãi là nhỏ xấu xí.” Kính Linh nói: “Nếu ngươi chịu ở chỗ này cùng ta, ngươi cứ việc nói muốn thành bộ dạng gì, ta đều có thể biến ngươi thành như thế.”
Lời của Kính Linh chưa chắc dụ dỗ được người khác, nhưng đối với Tiểu Chi hiện tại thì tương đương trí mạng.
Tiểu Chi từng xấu, từng đẹp, bây giờ lại xấu.
Nếu chưa từng xinh đẹp có lẽ tâm trạng của Tiểu Chi sẽ không phức tạp như vậy. Vì đã đẹp nên càng không thể chấp nhận ngày tháng sau này mình luôn xấu xí.
Huống chi, Tiểu Chi nhìn thoáng qua Chu Văn Hòa im lặng, cô ta cảm thấy chính mình không xứng với anh ta nhưng lại muốn ở bên anh ta, tâm trạng mâu thuẫn đó khiến cô ta muốn trốn tránh.
Chu Văn Hòa cười khẽ, dường như không nhận thấy Tiểu Chi do dự.
Chu Văn Hòa đổi đề tài:
“Tiểu Chi, em biết chúng ta quen nhau là từ khi nào không?”
Tiểu Chi nghi hoặc nhìn Chu Văn Hòa:
“Không phải là ở quan hệ hữu nghị sao?”
Tiểu Chi luôn cho rằng cô ta và Chu Văn Hòa vừa gặp đã thương là trong buổi quan hệ hữu nghị.
Chu Văn Hòa nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là ở trong bệnh viện."
Tiểu Chi nghe xong càng thêm đầu óc mịt mờ, nếu cô ta từng gặp Chu Văn Hòa thì sao có thể không nhận ra được chứ?
Chu Văn Hòa nháy mắt với Tiểu Chi, giống như Kính Linh không tồn tại ở đây:
“Em còn nhớ thời cấp 3 đi bệnh viện khám bớt trên mặt từng gặp một tên mập mặt đầy mụn trông rất kinh dị không?”
Tiểu Chi dần nhớ ra, lộ vẻ mặt khiếp sợ:
“Anh”
“Đúng rồi.” Chu Văn Hòa cười nói: “Người kia là anh.”
Hồi nhỏ Chu Văn Hòa đẹp như tiên đồng, mập mạp đáng yêu.
Bởi vì bộ dạng đáng yêu, cộng với phụ huynh cưng chiều, phương thức yêu thương của họ là: cho anh ta ăn đồ ngon.
Dần dà Chu Văn Hòa nhỏ đáng yêu lớn lên, biến thành tên mập đầy thịt mỡ.
Chưa xong, sau khi vào cấp 3, bởi vì rối loạn nội tiết tố nên mặt Chu Văn Hòa mọc đầy mụn xấu xí, cái trước xẹp xuống cái sau nhô lên, nhiều đến nỗi hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt vốn có của anh ta.
Vừa mập vừa mụn khiến Chu Văn Hòa rất tự ti, ít ai chịu chơi với anh ta.
Chu Văn Hòa quyết định thay đổi tất cả điều này, anh ta đi bệnh viện, muốn tìm biện pháp trị tận gốc mụn trên mặt.
Lần đó anh ta gặp Lộ Tiểu Chi.
Đúng dịp hai người hẹn khám một vị trung y già, chỗ ngồi chờ gần nhau.
Lộ Tiểu Chi còn đỡ chút, nhìn liền biết là bớt, sẽ không truyền nhiễm.
Chu Văn Hòa thì khác, mụn quá nhiều, quả thực là ác mộng của chứng sợ dày đặc, nói là mụn bình thường nhưng ai tin nổi?