Chương 273: Vô Đề
Người ở gần đều len lén cách xa Chu Văn Hòa.
Nhưng loại hành vi này khiến Chu Văn Hòa càng thêm tự ti.
“Này, cậu không sao chứ?” Lúc ấy Lộ Tiểu Chi là cô gái luôn muốn xóa bớt, thấy Chu Văn Hòa tuổi xấp xỉ như mình lộ vẻ mặt hụt hẫng thì không kiềm được có chút mềm lòng.
“Tôi không sao.” Chu Văn Hòa nhích người ra sau: “Cậu đừng cách tôi gần quá, tôi sợ khiến cậu bị dọa.”
Nghĩ đến mỗi ngày nhìn thấy mình trong gương, chính Chu Văn Hòa còn cảm thấy đáng sợ.
Lộ Tiểu Chi khoát tay nói:
“Mụn thôi mà, nó không truyền nhiễm, cách gần chút cũng không sao."
“Hơn nữa loại mụn trên mặt cậu chỉ cần điều dưỡng sức khỏe thì vẫn chữa được, cậu nhìn mặt của tôi đi, từ nhỏ tôi đã muốn xóa nó nhưng đến nay vẫn chưa thành công." Vì an ủi Chu Văn Hòa mà Tiểu Chi không kiêng dè gì tiết lộ nỗi buồn khổ của mình.
“Ừm, cảm ơn cậu.” Sự an ủi của Tiểu Chi khiến Chu Văn Hòa cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Có lẽ hai người tuổi tác xấp xỉ, hoặc có lẽ bởi vì họ không quen nhau nên càng dễ thổ lộ nỗi buồn, Tiểu Chi và Chu Văn Hòa nhanh chóng trò chuyện thân thiết, hai bên đều cảm thấy đối phương là một người rất tốt.
Nhưng sau khi họ lần lượt khám bác sĩ, do không biết tên họ của đối phương, cũng không trao đổi thông tin liên hệ nên dần quên chuyện này.
Mãi đến khi quan hệ hữu nghị, Chu Văn Hòa nhìn thấy Lộ Tiểu Chi, dù vết bớt trên mặt đã bị che đi nhưng anh ta vẫn nhận ra ngay đây là cô gái lương thiện mình đã gặp lúc trước.
“Cho nên, anh sớm biết bộ dạng vốn có của em?”
Khi Tiểu Chi hỏi câu này thì biểu cảm hơi phức tạp.
Chu Văn Hòa gật đầu: “Cho nên anh thích em không phải vì bề ngoài, chỉ vì em là chính em.”
Tiểu Chi rơi nước mắt, nhưng khóe môi cong lên.
Ban đầu cô ta chỉ muốn xóa bớt, ước muốn càng lúc càng xinh đẹp chẳng qua là vì lo mình không xứng với Chu Văn Hòa mà sản sinh tự ti.
“Tốt tốt, nói thật là dễ nghe." Kính Linh ở một bên vui sướng vỗ tay nói.
“Người có tình sẽ về với nhau, vậy các ngươi có nghĩ tới ta sẽ cho các ngươi đi ra dễ vậy sao?”
Kính Linh vung tay lên, cảnh tượng trước mắt đều biến mất.
Trước mắt Chu Văn Hòa xuất hiện vô số mặt gương, Kính Linh đã biến mất, may mắn Tiểu Chi còn ở bên cạnh anh ta.
Lệ Hoan thấy tình huống này thì lập tức định dùng thuật lôi kéo phối hợp đèn dẫn hồn đưa hồn phách của hai người ra.
Nhưng vô dụng, gương không có chút động tĩnh.
“Nguy rồi, Kính Linh đang ngăn trở bọn họ đi ra!" Tùy theo Lệ Hoan vừa dứt lời, trên gương phủ một lớp sương mù mông lung, hơi khó thấy rõ bóng người ở bên trong.
Lý Thanh Mậu lo lắng hỏi:
“Bây giờ phải làm sao?”
Cố Khanh nhìn chăm chú động tác của Lệ Hoan, tay cầm một xấp bùa chú, không nói chuyện.
Thẩm Du ở bên cạnh vỗ vai Lý Thanh Mậu:
“Yên tâm, tụi này đã chuẩn bị từ trước."
Thế giới trong gương.
Chu Văn Hòa nắm tay Tiểu Chi chậm rãi đi trong thế giới tràn đầy gương.
“Văn Hòa” Tiểu Chi kéo tay của Chu Văn Hòa, hiển nhiên có chút lo lắng: “Lỗi tại em, nếu anh không đến tìm em thì đã không gặp phải chuyện như vậy."
Chu Văn Hòa bóp nhẹ tay của Tiểu Chi, kiên định nói: “Yên tâm, anh sẽ mang em ra ngoài.”
Chu Văn Hòa kéo Tiểu Chi kiên định đi về phía trước.
Nơi này có đủ loại gương, lớn nhỏ, mới toanh, độc đáo, cũ xì
Đi được một lúc thì bọn họ nhìn thấy một tấm gương trang điểm rất bình thường.
Chu Văn Hòa đã từng thấy nó, ở trong phòng ngủ của Tiểu Chi, tuy chỉ nhìn thoáng qua.
Đây là gương của Tiểu Chi.
Hiển nhiên Tiểu Chi cũng trông thấy, chỉ hướng gương nói:
“Văn Hòa, đây là gương của em?”
Chu Văn Hòa gật đầu: “Cảm giác có liên quan với Kính Linh.”
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Phá vỡ nó sao?" Đáy mắt Tiểu Chi lóe tia sáng kỳ dị.
Chu Văn Hòa vẫn gật đầu, thả tay của Tiểu Chi ra, cầm lấy gương.
Tiếp đó nhanh như chớp lấy một lá bùa từ trong túi ra.
Dán vào người của Tiểu Chi.
Sau đó Chu Văn Hòa ôm gương biến mất tại chỗ.