Chương 274: Vô Đề
Bên ngoài, Lệ Hoan bắt đầu động tác.
Thuật lôi kéo lại lần nữa bắt đầu.
Có hai linh hồn trong suốt chậm rãi hiện ra trong gương.
Khoảnh khắc hai linh hồn hiện ra, Cố Khanh lập tức tiến lên, dán đầy bùa của mình lên mặt gương.
Đưa linh hồn của hai người nhập vào thân thể họ, lại đốt một nén nhang hoàn hồn, yên lặng chờ họ tỉnh là được.
Từ từ, hai người nằm trên giường bệnh đều mở mắt ra.
Sau khi mở mắt ra, hai người lập tức nhìn xung quanh, tìm kiếm đối phương.
Họ tìm được nhau, bốn mắt nhìn nhau, cùng cười.
Tiểu Chi khẽ thở dài:
“Em bây giờ càng xấu hơn trước kia.”
Chu Văn Hòa mỉm cười nắm tay của Tiểu Chi:
“Không sao, em đẹp nhất trong tim anh.”
Lệ Hoan cùng nhóm Cố Khanh mang theo tấm gương dán đầy bùa rời đi.
Lúc trong thế giới gương, khi cảnh tượng biến đổi, đột nhiên xuất hiện đầy rẫy gương, Tiểu Chi đứng bên cạnh Chu Văn Hòa thật ra đã âm thầm bị đổi thành Kính Linh.
Mặc dù Chu Văn Hòa nhận ra ngay nhưng không vạch trần.
Trước khi hồn phách đi vào thế giới trong gương thì Cố Khanh từng đốt một lá bùa cho anh ta, tên của lá bùa gọi là bùa Phong.
Ý là dán lá bùa này lên người Kính Linh thì trong khoảnh khắc sẽ không có linh khí để sử dụng, rơi vào bị động.
Lệ Hoan dẫn linh hồn của Chu Văn Hòa và Tiểu Chi ra ngoài, Cố Khanh thuận thế dán đầy bùa Phong lên gương, vậy thì Kính Linh chỉ có thể ở trong gương này, không trốn thoát được.
Không nói tới Lệ Hoan tìm cách đưa gương phong ấn Kính Linh đến tổng bộ xử lý.
Khiến Cố Khanh hân hoan là sách ngọc xưa nay luôn ở trong đầu phun ra nuốt vào linh khí và sức mạnh công đức, lần này đáp trả cho cô một ‘vật lớn’.
Là một bộ kiếm pháp.
Sau khi Chu Văn Hòa và Tiểu Chi tỉnh dậy thì sách ngọc truyền cho cô.
Luyện kiếm pháp này bình thường có thể dùng nó tấn công địch, thay kiếm gỗ đào cũng có sức sát thương to lớn với quỷ quái.
Điều này khiến Cố Khanh thở phào một hơi.
Cho tới nay, sách ngọc dạy cho cô đều là các loại tri thức và thủ đoạn phụ trợ, khiến Cố Khanh ở trong hoàn cảnh lúng túng không có thủ đoạn tấn công.
Tuy rằng một ít bùa chú cũng có tác dụng công kích, nhưng bùa luôn sẽ có lúc mất hiệu lực.
Bộ kiếm pháp kia có thể nói là đến đúng thời điểm.
Thế là, sáng sớm hôm sau, nhóm người Hách Viện Viện đi theo Cố Khanh luyện tập ‘yoga’, các công nhân viên chức về hưu thường đi sân thể dục tập luyện nhìn thấy Cố Khanh theo thường lệ hoàn thành một chuỗi động tác độ khó cao, nhưng không có lập tức rời đi.
Chỉ thấy Cố Khanh cùng nhóm người Hách Viện Viện đi rừng tre một chuyến, cho bầy mèo thức ăn, thỏa mãn khát cầu nựng lông xù.
Mỗi ngày một bữa thức ăn cao cấp khiến nhóm Cố Khanh rất được đám sinh vật lông xù này hoan nghênh. Trừ mèo Ba Tư đẹp nhất chỉ cho phép Cố Khanh chạm vào, những con mèo khác tùy tiện cho các cô gái sờ.
Cố Khanh vừa đổ thức ăn cho mèo vào chợt nghe bên cạnh vang tiếng meo meo, mèo Ba Tư xinh đẹp không biết từ khi nào chạy tới cô, còn dụi vào chân cô.
Cố Khanh ngồi xổm xuống, đối diện đôi mắt xanh biếc của nó, giống như có thể nhìn thấy ý tứ nó muốn biểu đạt: mèo ta đây cho phép mi mát xa một lúc đấy.
Ánh mắt ngạo kiều của mèo xinh đẹp khiến cô buồn cười.
Cố Khanh thỏa mãn nguyện vọng của nó, vuốt bộ lông trắng, cũng truyền một chút linh lực chải vuốt kinh mạch cho nó.
“Meo~” Mèo xinh đẹp thoải mái híp mắt lại, cái đuôi đung đưa.
Cố Khanh vừa vuốt lông vừa nhớ lại một điều.
Trong sự kiện chỉ đỏ, cậu trai tên Tiêu Thành Phong từng nói lúc bị khống chế tâm thần, bởi vì nghe thấy một tiếng mèo kêu nên từng tỉnh táo giây lát.
Bây giờ nhớ lại sao cứ cảm thấy có liên quan con mèo đẹp này, dù sao đây là con mèo thông minh nhất trường, độc nhất vô nhị.
Cố Khanh vuốt mèo, hỏi đùa:
"Nói đi, có phải em nghe hiểu lời của chị không?”
Mèo xinh đẹp đương nhiên là nghe không hiểu, mở to mắt vô tội nhìn Cố Khanh, ngọt ngào meo một tiếng.
“Rồi rồi, chị không hỏi được chưa nào?”