Chương 53: Vô Đề
Bốn người bọn Cố Khanh biết sự thật thì lén cười trộm, không phải cải tà quy chánh, rõ ràng là sau khi bị chém hoa đào thì các cô gái đều tránh xa gã.
Còn về phí dụng, sau khi Từ Hạo Hoa xác nhận chính mình đã hoàn toàn không thể cua gái đẹp liền gửi một lần ba mươi nghìn tệ vào tài khoản thanh toán của Cố Khanh, không dám ăn quỵt, bởi vì gã sợ Cố Khanh cho lá bùa khiến gã suốt đời không thể cưới được vợ.
Khai giảng hơn một tháng, chớp mắt đến ngày mười một Quốc Khánh, kỳ nghỉ bảy ngày là một dịp tốt để về nhà nghỉ ngơi.
Cố Khanh đã sớm quyết định sẽ về cô nhi viện một chuyến.
Từ khi sống lại Cố Khanh còn chưa trở về cô nhi viện, nơi ấm áp trong ký ức về sau biến thành phế tích vẫn luôn in dấu trong đầu cô, khiến cô không khỏi băn khoăn hoài niệm.
Lần này Cố Khanh phải trở về hỏi kỹ mẹ Viên, rằng lúc cô bị đưa đi cô nhi viện có tình huống đặc biệt gì không, phải chăng thủ tục trong cô nhi viện không đầy đủ.
Cố Khanh luôn hoài nghi cô nhi viện bị cháy, về sau nói thủ tục không đầy đủ cần bồi thường đều là bởi vì thân thế của cô gây ra.
Cố Khanh tan học về ký túc xá, Hách Viện Viện và Thẩm Thần xách hành lý đã đi trước một bước. Cố Khanh thu thập một bao nhỏ, cũng chuẩn bị đi.
Trước khi đi Cố Khanh nhìn thoáng qua Trần Nhất Khả đang chơi di động, cô nhíu mày dừng bước chân.
Xuất hiện từ bao giờ?
Cố Khanh nhìn thấy giữa hai chân mày của Trần Nhất Khả có một luồng khói đen như ẩn như hiện. Không quá đậm, nhưng khói đen tồn tại khẳng định không phải chuyện tốt gì. Bùa hộ mệnh mà Cố Khanh đưa cho Trần Nhất Khả đang nằm trong túi của cô ấy tỏa ra ánh sáng màu trắng ngăn cản khói đen lan tràn.
Cố Khanh nhíu mày hỏi: "Nhất Khả, trong lúc nghỉ lễ cậu sẽ đi ra ngoài chơi hả?”
Trần Nhất Khả nhắn tin điện thoại, nghe vậy gật đầu nói: “Đúng rồi, cha mẹ nói sẽ mang tôi về quê của bà nội, gần đây sức khỏe của bà nội không tốt, muốn đi thăm bà.”
Khoảnh khắc nói muốn về quê nhà bà nội thì khói đen giữa hai chân mày của Trần Nhất Khả hoàn toàn hiện ra.
Cố Khanh không nhìn ra vấn đề nằm ở chỗ nào, nhưng chắc chắn là có trục trặc trong chuyến đi về nhà bà nội của Trần Nhất Khả.
Cố Khanh do dự một chút, nhấn mạnh nói: “Vậy trên đường đi cậu hãy cẩn thận chút, nhớ luôn mang theo bùa bình an tôi tặng cậu.”
Bởi vì Cố Khanh nhấn mạnh nên Trần Nhất Khả giật thót tim, nhớ lại cô xem tướng siêu chuẩn và kiếp hoa đào của Từ Hạo Hoa.
Trần Nhất Khả sờ bùa hộ mệnh trong túi, gật đầu nói: “Đợi về nhà tôi sẽ xỏ dây đỏ đeo lên cổ.”
Trần Nhất Khả biết là nếu Cố Khanh cố ý mở miệng nói, vậy chuyến về quê này của mình sẽ không yên ổn, nên cẩn thận thì hơn.
Còn về xin phép cha mẹ không về, không nói tới bà nội bị bệnh cô ấy phải về thăm, Trần Nhất Khả phỏng chừng mình nói ra những chuyện huyền diệu này chưa chắc khiến cha mẹ chịu tin.
Cố Khanh nghĩ rằng, khói đen cũng không dày đặc, phỏng chừng chỉ là họa nhỏ, chắc bùa hộ mệnh có thể ứng phó, thế là cô chào Trần Nhất Khả rồi bước lên xe về nhà.
Cô nhi viện thu nhận Cố Khanh nằm ở thành phố H gần thành phố S, một thành phố nhỏ hạng ba, có tên là cô nhi viện Từ Tâm. Đi xe thì hai tiếng là về tới nơi.
Sau khi mua vé, Cố Khanh đi xe đò đường dài, chọn một vị trí ở giữa mà hơi thiên về phía sau, cô đặt túi vào mé trong, ôm chặt, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Thời gian dài căng thẳng tinh thần, lúc này sắp về cô nhi viện khiến Cố Khanh không chống đỡ nổi nữa, bất giác thiếp ngủ, không biết xe bắt đầu chạy từ khi nào.
Lúc Cố Khanh lần nữa tỉnh lại là xe đang chạy bị xóc nảy mạnh một cái, khiến người trên xe, bao gồm cô bị đánh thức.
Cố Khanh mở mắt ra, phát hiện trong xe đã ngồi đầy người.
Phía trước Cố Khanh có một đôi vợ chồng, người vợ ôm em bé sơ sinh. Em bé ăn no vốn đang ngủ nào ngờ xe xóc nảy khiến bé tỉnh lại, bắt đầu khóc toáng lên.