Chương 58: Vô Đề
Cha mẹ của Trần Nhất Khả có thắt dây an toàn, lại có đệm khí an toàn nên không bị gì, Trần Nhất Khả thì sẽ bởi vì không thắt dây an toàn, bị xung lực lớn quán tính đụng trúng đầu, bị chấn động não nằm viện vài ngày.
Lư Nguyệt lấy lại tinh thần cũng bị hù sợ giật nảy mình, quay đầu nhìn, phát hiện chồng và con gái đều bình an mới thở phào một hơi.
Lư Nguyệt nhìn kỹ thì thấy con gái lấy ra một bùa hộ mệnh đeo trên cổ, bà hỏi:
“Nhất Khả, con có khỏe không? Không sao chứ? Đây là cái gì?"
Chuyện lớn như vậy, Trần Nhất Khả cũng không giấu diếm nữa, thành thật kể các loại thần kỳ của bạn cùng phòng Cố Khanh, và lời nhắc nhở cô ấy cẩn thận trước khi nghỉ lễ.
Lư Nguyệt không quá tin tưởng mấy chuyện linh dị này:
“Ý của con là bạn cùng phòng của con là thần côn? Nhờ có cô ấy nhắc nhở một câu phải cẩn thận? Chắc đây là trùng hợp thôi.”
Trần Nhất Khả không vui, phản bác nói: "Khanh Khanh mới không phải thần côn, cậu ấy chỉ nhìn một cái liền biết trong nhà mình có người thăng quan. Hơn nữa cha mẹ xem này, bùa hộ mệnh của con lúc trước chu sa còn đỏ thắm, khoảnh khắc cha sắp đụng xe thì ngực của con bỗng nóng lên, mới lập tức nhắc nhở cha, rồi bùa hộ mệnh mới bị tối màu.”
Lư Nguyệt dùng khuỷu tay đụng chồng, ra hiệu ông đừng nói lung tung, ngược lại hỏi kỹ Trần Nhất Khả chi tiết sự tích thần kỳ liên quan Cố Khanh.
Sau khi hỏi rõ, Lư Nguyệt mới cảm thán một câu:
“Xem ra bạn học này của con có chút bản lĩnh, con nhớ giữ mối quan hệ tốt với người ta.”
Nhà Lư Nguyệt làm ăn lớn như vậy, trong nhà cũng có chút mê tín, mỗi cách một khoảng thời gian sẽ chuyên môn đến Hongkong tìm thầy phong thủy nổi tiếng về nhà mình, điều chỉnh phong thủy cho công ty, cho nên bà tin tưởng mấy chuyện này. Hơn nữa Trần Nhất Khả có bùa hộ mệnh làm bằng chứng, khiến Lư Nguyệt càng thêm tin Cố Khanh có bản lĩnh, cho nên dặn dò con gái phải giữ mối quan hệ tốt với người ta.
“Mẹ!” Trần Nhất Khả nhíu mày: “Khanh Khanh là bạn của con, mẹ đừng như vậy”
Trần Nhất Khả xem Cố Khanh là bạn tốt, bởi vì mọi người ở chung hòa hợp chứ không phải bởi vì Cố Khanh có năng lực đặc biệt. Cô ấy hơi phản cảm việc mẹ dặn dò mình phải giữ quan hệ tốt.
Lư Nguyệt biết con gái không thích nghe những chuyện này, dời đề tài:
“Vậy bạn học của con có nói về sau xảy ra chuyện gì nữa không?”
Cú đụng vừa rồi làm Lư Nguyệt sợ, đến bây giờ tay chân còn mềm nhũn.
Trần Nhất Khả nhớ lại lời Cố Khanh nói, lắc đầu:
"Không có nói cái khác. Hơn nữa Khanh Khanh không nhắc gì thêm thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”
Gia đình ba người nói chuyện, đã có người phát hiện ra bên này xảy ra tai nạn xe cộ đụng vào thân cây, từ đồng ruộng chạy tới.
Người đến là một nông dân già, ông đến gần cửa sổ xe, gõ kính. Thấy Trần Dương Minh hạ cửa sổ xe xuống, người trong xe cũng tỉnh táo, ông già thở phào hỏi:
"Các người vẫn khỏe chứ?"
Trần Dương Minh mỉm cười nói:
“Không sao, đều không bị thương. Chú cho hỏi thôn Liên Hoa cách nơi này còn bao xa?”
Trước kia về nhà Trần Dương Minh toàn đi đường lớn, hôm nay vội vàng trở về nên đi đường nhỏ, không ngờ xảy ra chuyện. Ông nghe con gái nói một đống chuyện huyền học, trong đầu ông choáng váng không biết đi hướng nào, nhìn thấy có đồng hương thì vội hỏi đường.
Nông dân già cười lớn, vỗ đùi chỉ hướng một con đường nhỏ hướng tây bắc:
“Đó, đi đường đó gần mười phút là đến.”
Thì ra sắp tới đích?
Trần Dương Minh xuống xe, nhìn theo hướng nông dân già chỉ, đúng là thấy một ít phong cách quen thuộc, xem ra quê nhà cách bên kia không xa.
Nhìn con đường nhỏ bùn lầy đi thông thôn Liên Hoa, lại nhìn đầu xe móp vào, Trần Dương Minh nói với vợ và con gái:
“Đi bộ chỉ mười phút, chúng ta đi bộ thôi. Khóa xe đậu ở đây, chờ ngày mai kêu người đến kéo ra ngoài sửa.”
Lư Nguyệt gật đầu, cùng Trần Nhất Khả xuống xe, không lái xe cũng tốt. Trải qua vừa rồi bị làm sợ, bọn họ không muốn ở lại trong xe.