Chương 71: Vô Đề
Nhớ tới con trai gần đây luôn làm ầm ĩ, Phùng Quân bước nhanh hơn, anh ấy phải nhanh chóng về nhà với vợ và con.
Một giọng nói có chút e sợ vang lên bên tai Phùng Quân: “Anh gì ơi, xin hỏi anh là cảnh sát phải không?”
“Tôi là cảnh sát, xin hỏi có chuyện gì?"
Phùng Quân nhìn qua, phát hiện ra tiếng là một cô gái trẻ, với nguyên tắc cảnh sát nhân dân phục vụ vì dân, anh ấy dừng bước chân, hỏi thăm đối phương có gì cần trợ giúp.
Cố Khanh nhìn xung quanh, tiếp tục vẻ mặt cẩn thận dè dặt hỏi:
“Anh có thể đến quán cà phê phía đối diện không? Cho tôi thời gian năm phút, tôi có việc muốn nói với anh.”
Phùng Quân do dự, không rõ cô gái này muốn tìm cảnh sát nhưng tại sao không vào cục cảnh sát mà đứng ở cửa ngăn lại mình đã tan ca, nhưng vẫn đồng ý cho Cố Khanh năm phút.
Thế là ông chủ quán cà phê Dương Ca ngẩn ngơ.
Trơ mắt nhìn cô gái ngồi cả ngày trong quán mới đi ra chưa đầy năm phút đã trở về, còn mang theo một người đàn ông hơi quen mắt, hình như đi làm trong cục cảnh sát phía đối diện cùng đi vào quán.
Kêu nhân viên phục vụ đưa tới hai ly nước lạnh, Cố Khanh bưng ly nước lên uống một hớp, nghe Phùng Quân ở đối diện hỏi:
“Xin hỏi cô tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Trong lúc đi theo Cố Khanh, Phùng Quân đã tự phân tích biểu cảm và động tác của cô, dường như không phải cô gặp chuyện khó khăn gì muốn tìm cảnh sát hỗ trợ hoặc là báo án, ngược lại dường như cố ý đến tìm chính mình?
Cố Khanh báo ra thông tin cơ bản của Phùng Quân:
“Anh tên Phùng Quân, là một cảnh sát hình sự, năm nay ba mươi hai tuổi, bị lừa bán sau đó được giải cứu ra, từng lớn lên trong cô nhi viện. Vợ tên Văn Đình, trong nhà có một cậu con trai bốn tuổi đúng không?”
“Cô điều tra tôi?” Đây là phản ứng đầu tiên của Phùng Quân.
Cố Khanh lắc đầu, nói: "Không phải, là cha của anh nhờ tôi đến tìm anh.”
“Cha của tôi?” Trong giọng nói của Phùng Quân tràn ngập không tin, nhìn Cố Khanh từ trên xuống dưới, nói: “Dù người nhà tìm tôi cũng sẽ không nhờ một cô gái trẻ như cô ra mặt. Hơn nữa tôi làm cô nhi nhiều năm, hiện tại có vợ có con rồi, tìm tôi còn có ý nghĩa gì?”
Trong mắt Phùng Quân tràn đầy tìm tòi, anh ấy chờ xem cô gái này rốt cuộc muốn nói gì. Từ trong lời nói của Phùng Quân lộ rõ anh ấy vừa mong đợi vừa oán hận cha mẹ của mình.
Cố Khanh không cố ý gợi lòng tò mò, liếc qua bên cạnh Trịnh Thiết Trụ vẻ mặt kích động người tỏa âm khí, nói:
“Hai mươi tám năm trước, trong nhà Trịnh Thiết Trụ ở thôn Thanh Điền núi Đại Thanh thành phố H, con trai bốn tuổi Trịnh Đại Bảo bị một người phụ nữ bắt cóc. Lúc Trịnh Thiết Trụ còn nhỏ bị thương một chân, bị què. Trong nhà có một người mẹ tuổi già, một người vợ ốm yếu, bởi vì con bị bắt cóc mà đều ngã bệnh. Ông ta đi xa xứ làm thuê, nghe nói con trai duy nhất bị bắt cóc nên bước trên con đường tìm con trai, suốt hai mươi tám năm.”
“Con trai của ông ta, Trịnh Đại Bảo, nếu không bị bắt cóc thì năm nay vừa tròn ba mươi hai tuổi. Sau khi con trai bị bắt cóc thì Trịnh Thiết Trụ đi khắp nơi tìm kiếm, gặp tổ chức lừa bán sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ, tố giác.”
“Cô muốn nói cái gì?" Phùng Quân cảm thấy chính mình rất bình tĩnh, bình tĩnh chưa từng có.
Phùng Quân hạ cánh tay xuống gầm bàn, siết chặt thành nắm đấm, Cố Khanh dường như không mang theo cảm tình kể câu chuyện đánh boss tìm con, nhưng không hiểu sao, Phùng Quân làm cảnh sát hình sự nhìn quen sinh ly tử biệt lại cảm thấy câu chuyện này rất quen thuộc, quen thuộc như thể nó từng phát sinh trên người mình.
Cố Khanh nói: “Anh là cảnh sát hình sự, anh nên hiểu chứ.”
Phùng Quân cũng đoán được ý trong lời nói của Cố Khanh, tùy vào anh ấy có muốn tin hay không.
Phùng Quân hỏi: “Vậy hiện tại, Trịnh Thiết Trụ trong câu chuyện của cô đang ở đâu?”
Ký ức hồi nhỏ của Phùng Quân đã mơ hồ, chỉ nhớ là mình từng bị lừa bán, qua mấy năm thì được giải cứu ra, không nhớ rõ ký ức về gia đình, cũng không ai dẫn anh ấy về nhà, sau đó bị đưa vào cô nhi viện.