Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng (Dịch)

Chương 39 - Tà pháp

Chương 39 - Tà pháp


Cửa hàng hình xăm vẫn buôn bán náo nhiệt giống như trước đây, rất nhiều khách khứa xếp hàng chờ chủ tiệm xăm hình, mà đối diện có một cửa hàng khác lại không có ai đi vào. Sở Từ đợi một hồi, cô làm một phép thuật nhỏ khiến vài người có việc gấp phải rời khỏi mới đến phiên cô đi vào, chủ tiệm đánh giá cô một hồi rồi lộ ra nụ cười quái dị.
“Cô muốn xăm hình?”
“Đúng vậy.”
“Có kiểu nào thích chưa?”
Sở Từ chỉ vào hình xăm giống Trần Thiến Thiến nói: “Xăm cái này đi, ông thấy được không?”
“Cái này đương nhiên là được rồi, mẫu này là mẫu được hoan nghênh nhất tiệm chúng tôi đấy, cô nhìn rất xinh đẹp, rất thích hợp hình xăm này.”
Chủ tiệm chuẩn bị xong xuôi rồi bắt đầu xăm cho Sở Từ, ánh mắt gã lóe ra ánh sáng kì dị, khóe môi mỉm cười, giọng nói mơ hồ như đang thôi miên.
“Tôi bắt đầu đây, có hình xăm này, cô sẽ trở thành một người hoàn toàn mới.”
Nói xong gã liền muốn khắc đồ án lên người Sở Từ, sau đó xác định nhan sắc và vị trí xong mới tiến hành xăm hình.
Ai ngờ đồ án vừa đến gần Sở Từ, pháp khí trên người Sở Từ đã đem chủ tiệm và hình xăm cùng nhau đẩy đi ra ngoài. Pháp khí đã sớm tâm ý tương thông cùng Sở Từ, chúng nó cảm giác được nguy hiểm nên tự động phòng ngự.
Chủ tiệm là Chu Nghị lạnh mặt lại, gã bò dậy nhìn Sở Từ với ánh mắt khinh miệt rồi lên tiếng châm biếm:
“Ồ, vẫn là một đứa biết pháp thuật, thảo nào lần trước nhìn thấy cô tôi đã cảm giác kì kì.”
Sở Từ cũng cười theo: “Cảm thấy kì quái không chỉ có một mình ông đâu, một cửa hàng phong thủy không tốt lại có nhiều người đến xăm hình như vậy, mỗi khách hàng khi ra ngoài đều đặc biệt phấn khởi, mà ông lại luôn lộ ra cảm giác sung sướng, cho nên, ông dùng cách này để tu luyện đã bao lâu rồi?”
Chu Nghị bỗng nhiên cười, nụ cười có khinh thường có mỉa mai, hiển nhiên là không thèm để mắt đến Sở Từ, gã hừ một tiếng nói:
“Tiểu nha đầu, đừng có học người ta xen vào chuyện người khác, tôi cảnh cáo cô, người nhiều chuyện như cô thường có kết cục rất thảm, xăm hình cho cô, khiến cô trở thành công cụ tu luyện của tôi đó là tôi coi trọng cô! Bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý rồi, một người nha đầu thông minh như vậy nếu chết thì quá đáng tiếc, tôi muốn khiến cô trở thành con rối gỗ cùng tôi tu luyện.”
Sở Từ bình tĩnh nhìn hắn: “Cho nên, ông có thể vì tu luyện mà không màng đến tính mạng của người khác sao?”
“Cô nói sai rồi.” Chu Nghị tốt bụng sửa lại cách nói của Sở Từ: “Tôi chỉ xăm hình lên người bọn họ, không giết cũng không đánh ai, thân thể của họ như thế nào có liên quan gì đến tôi?”
“Ngụy biện!” Sở Từ lạnh mặt: “Đem đồ án tu luyện đâm vào thân thể người khác, lại dùng trận pháp hấp thụ tinh khí từ thân thể họ, vì đồ án không tác dụng trực tiếp đến trên người nên các pháp sư khác cho dù thấy cũng rất khó nhận ra, mà ông thì cứ như vậy hấp thụ tinh khí để tu luyện, thần không biết quỷ không hay.”
“Đúng vậy thì sao?” Chu Nghị cuồng vọng, gã cười lạnh nói: “Là do thể chất của bạn cô quá kém, tôi mới hút có mấy ngày đã biến thành như vậy, trách tôi sao? Nếu tình cảm của các cô tốt như vậy, tôi đưa cô xuống dưới cùng nhau đi.”
Nói xong Chu Nghị liền móc một thanh kiếm gỗ đào từ ngăn kéo ra, lạnh mặt nhìn Sở Từ.
Sở Từ cười, lười biếng rút cây trâm trên đầu ra, tóc của cô xõa tung ra trên vai như một thác nước. Làn da của cô vốn rất trắng, được mái tóc đen mượt tô điểm khiến nó càng thêm trắng như sứ, xứng với khuôn mặt xinh đẹp kia khiến cô càng thêm kinh tâm động phách.
Khóe miệng Sở Từ mang ý cười:
“Thời đại nào rồi còn xài kiếm gỗ đào nữa? Thật là già cỗi, y như phương pháp tu luyện của ông vậy, vừa quê mùa vừa không có sáng ý, dùng hình xăm hấp thụ tinh khí của người khác? Cần phiền toái như vậy sao? Như cấp bậc của tổ sư bà đây chỉ cần làm phép là được, cho nên người trẻ tuổi nha, nếu ngu thì cần đọc thêm sách, đừng đi đường ngang ngõ tắt.”
Cô vừa nói ra, mặt Chu Nghị đã lạnh như sương: “Bớt nói nhảm, bố đây giết mày.”
Gã xách kiếm gỗ đào đâm tới. Sở Từ lắc mình trốn, cô cười: “Muốn làm bố của tôi á? Cũng phải xem tổ sư bà tôi có đồng ý hay không!”
Nói xong cô cầm cây trâm vứt ra ngoài, kiếm gỗ đào bị cây trâm đánh bại phải lui lại liên tục, không có cơ hội ra tay. Pháp lực của cô khiến Chu Nghị biến sắc, gã lắc đầu khiếp sợ nói:
“Không có khả năng, mày mới bằng này tuổi làm sao có pháp lực cao như thế? Tổ sư gia của tao còn không làm đến loại tình trạng này!”
Sở Từ lười nghe gã nói vô nghĩa.
“Tổ sư gia của ông là cọng hành nào? Dạy ra loại đồ tôn phát rồ như ông chỉ sợ lão cũng không phải thứ gì tốt, ông dám dùng pháp thuật hại người vậy để hôm nay tôi cho ông biết cách dùng chính xác của pháp thuật là gì.”
Nói xong Sở Từ móc sư đao ra, biểu thị cho Chu Nghị xem một chút.
“Nhìn đây cháu ạ, pháp thuật chân chính là phải xài như thế này này.” Nói xong cô liền đâm tới.
Lệ khí của sư đao rất nặng, khi nó cảm giác được sự uy hiếp của Chu Nghị liền tản ra sát khí cường đại, sát khí kia khiến Chu Nghị biến sắc muốn trốn, ai ngờ sư đao vẫn luôn gắt gao bám theo gã không rời, Chu Nghị chợt cảm thấy sợ hãi, gã hoảng loạn, sư đao cảm nhận được sự sợ hãi của gã, lệ khí lại càng nặng hơn.
Một người khi sợ hãi đã cho thấy năng lực của người đó đang yếu đi.
Chu Nghị thấy Sở Từ khó đối phó liền dùng hết toàn lực mặc niệm chú ngữ, sau đó lấy một đồ án thật lớn ra ném về phía Sở Từ, đồ án kia như một bức tường che trước mặt cô. Chu Nghị hút nhiều tinh khí như vậy, pháp thuật cũng không tính là quá kém, gã mặc niệm chú ngữ, lúc này đồ án nguyên bản bẹp dí thế nhưng bắt đầu lập thể lên, người phụ nữ bị hoa quấn quanh kia bỗng nhiên chớp mắt, đôi mắt ả lớn và vô thần, nhìn như một lỗ trống, ả tránh thoát đám hoa duỗi eo đứng lên.
Chu Nghị dùng đồ án để tu luyện, đồng thời đồ án kia cũng đang tu luyện. Pháp thuật của người phụ nữ kia chỉ sợ còn lợi hai hơn Chu Nghị nữa, Chu Nghị bắt đầu điều khiển ả, gã làm động tác gì ả cũng sẽ làm động tác đó.
Sở Từ đấu mấy chiêu, thấy tà khí trên người nữ nhân kia thật nặng, chiến đấu lâu dài chỉ sợ sẽ khiến bản thân cô dính phải sát khí gây bất lợi, nghĩ vậy Sở Từ quyết định đánh nhanh thắng nhanh. Cô móc phù chú ra tung về hướng đồ án kia, chớp mắt phù chú liền bay về phía bát quái của đồ án, sau đó, Sở Từ nhanh chóng niệm chú ngữ, càng ngày càng nhanh, pháp lực của phù chú ngày càng mạnh, người phụ nữ kia nguyên bản là một bộ phận của đồ án tự nhiên cũng bị định ở trên đồ án, ánh mắt ả đỏ tươi, giãy dụa muốn nhào về phía Sở Từ.
Làm sao Sở Từ có thể cho ả cơ hội đó, cô móc cây trâm ra ném thẳng về phía bát quái, lúc này, pháp khí kèm phù chú khiến pháp lực mạnh xưa nay chưa từng có, mà người phụ nữ kia cũng bị đinh trên đồ án gắt gao không thể nhúc nhích.
Cùng lúc đó, sư đao của Sở Từ đột nhiên bổ về phía Chu Nghị, Chu Nghị không ngờ cô ra tay nhanh như vậy nên không kịp tránh, bị sư đao đập trúng phun ra một ngụm máu.
Gã vừa phun máu, pháp lực đã mất một nửa, trận pháp hoàn toàn không còn tác dụng, người phụ nữ kia cùng với đồ án lại nhanh chóng biến thành một tấm giấy mỏng manh. Còn Chu Nghị đang che ngực thống khổ nằm trên đất. Sở Từ nhìn gã cười:
“Cảm giác không tồi đúng không? Ông hấp thu tinh khí của người khác, khiến nhiều người suy kiệt khí quan, lại tìm không ra nguyên nhân gì mà chết, người như ông tồn tại thật là lãng phí không khí! Tổ sư bà đây có lòng tốt, tiễn ông đi trước một đoạn đường! Không cần cảm ơn tôi đâu, ông có biết, người giống chúng ta như vậy đều rất điệu thấp, sẽ không dùng ba cái đồ án gì đó đâu. Sợ người ta không biết ông là người tu hành hay sao?”
Chu Nghị tức giận đến hộc máu. Gã quỳ rạp trên đất không thể nhúc nhích, trong mắt đều là sự khiếp sợ và không cam lòng. Bên tai gã truyền đến tiếng nói mơ hồ của Sở Từ:
“Nếu tôi không thấy sai thì trên người ông còn có một mạng người, người kia là người thân của ông đúng không? Cũng đúng, cho dù ngành nghề nào mới đầu cũng phải luyện tập mà.”
Chu Nghị nhắm mắt lại, từ nhỏ gã đi theo sư phụ học pháp thuật, trong lúc vô ý biết trên thế giới thật sự có loại pháp thuật có thể thao tác sự sống và cái chết của người khác, có thể dùng pháp thuật giúp cho mình đạt được hết thảy. Từ đó gã liền nảy ra ý xấu bắt đầu tu luyện loại pháp thuật này, đây là phương pháp tổ tiên truyền xuống tới, lợi dụng một loại đồ án đâm vào người người khác, khiến người mang đồ án kia trở thành nơi cung cấp tinh khí cho bản thân mình, lúc vừa phát hiện phương pháp này, Chu Nghị kích động không biết nên làm gì cho phải, để thí nghiệm phương pháp kia có hữu dụng hay không, gã dùng bạn gái mình làm vật thí nghiệm đầu tiên. Sau khi xăm hình, bạn gái gã quả nhiên có chút khác thường, cùng lúc đó gã lại càng ngày càng mạnh, không qua mấy ngày bạn gái gã đột nhiên chết, Chu Nghị vô cùng sợ hãi cảnh sát sẽ điều tra ra được bản thân mình, nhưng không, bác sĩ nói bạn gái gã chết do suy kiệt khí quan chứ không phải mưu sát, từ đó gã liền mở cửa hàng hình xăm này để trợ giúp tu luyện, còn phát minh ra một loại hình xăm để dán với ý đồ khống chế càng nhiều người hơn.
Gã chỉ không cam lòng mình tu luyện lâu như vậy lại bị Sở Từ dễ dàng đánh bại.
Cửa tiệm nhanh chóng tụ tập một đám người, người không có pháp thuật xem bọn họ đánh nhau căn bản là không thấy đồ án linh tinh, chỉ thấy chủ tiệm và một cô gái đang múa may lung tung.
Sở Từ cầm lấy đồ án bị rơi ở một bên khắc lên người Chu Nghị, Chu Nghị muốn tránh thoát nhưng vẫn bị Sở Từ ấn lên.
“Đồ án của ông vẽ, khắc lên người ông là thích hợp nhất! Nhìn xem, thật hợp nha! Về sau ông hãy mang theo đồ án này, cầu mong trận pháp ông làm có thể khiến ông sống lâu vài ngày đi.”
Chu Nghị quỳ trên mặt đất, trong mắt đều là thống khổ và không thể tin: “Không…không có khả năng! Cô không thể nào có pháp lực cao như vậy được! Không thể nào!”
Ba ngày sau, Sở Từ lại đi ngang qua cửa hàng hình xăm đó liền nghe người ta nói nó sắp bị chuyển nhượng, vì ông chủ bộc phát bệnh nặng, vào viện không bao lâu liền chết đi.
Tình huống của Trần Thiến Thiến khá nghiêm trọng, Sở Từ phải tự mình ra trận vận chuyển tinh khí cho cô khiến khí quan của cô không tiếp tục suy kiệt.
“Sở Từ, cậu làm gì cho tớ thế? Vì sao tớ cảm thấy mình khá hơn nhiều?” Trần Thiến Thiến cười hỏi.
“Cậu nha, thức đêm quá nhiều khiến thân thể hư yếu, đây là một bộ công pháp Thái Cực, có rảnh cậu nên luyện chút cho khỏe.”
Trần Thiến Thiến lập tức tin, từ ngày cô xảy ra chuyện Sở Từ luôn đến thăm cô, cô vô cùng cảm động.
“Sở Từ, cậu thật là tốt.” Nói xong liền ôm Sở Từ. Tuy cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy nhưng cô cứ cảm thấy là mình cần phải cảm ơn Sở Từ mới được.
Sở Từ chỉ cười vỗ vai cô.
Bệnh của Trần Thiến Thiến đến cũng nhanh đi cũng nhanh, các bác sĩ nhanh chóng tuyên bố cô có thể xuất viện, lúc này Sở Từ mới yên tâm.
Trong các cô còn có Vương Tiêu dán hình xăm nhưng do thân thể của Vương Tiêu khỏe mạnh hơn nên không có bị ảnh hưởng nghiêm trọng như Trần Thiến Thiến, sau khi Chu Nghị chết, trận pháp bị tiêu trừ, Vương Tiêu lại khôi phục như trước kia.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất