Chương 40 - Minh tinh
Làm xong việc này, Sở Từ tranh thủ lễ Quốc khánh để nghỉ ngơi mấy ngày, mấy ngày nay cô đều ở nhà.
Tia nắng ban mai dừng ở trên núi khiến cả ngọn núi nhìn như một bức tranh sơn thủy đầy màu sắc, không khí sáng sớm vô cùng tươi mát, Sở Từ đi ra ngoài tu luyện, xa xa nhìn đến một nam một nữ vào Lục gia.
Hai người kia nhìn rất quen mắt, hẳn đều là minh tinh.
Cùng lúc đó, Tô Đài vào phòng Lục Cảnh Hành cười nói:
“Tôi nói chứ Cảnh Hành, ngủ một giấc gần bốn tháng cảm giác như thế nào? Mấy hôm trước Cố Đông Nhiên còn nói mình yêu ngủ, tôi nói yêu ngủ còn có thể ngủ bằng Cảnh Hành sao?”
Lục Cảnh Hành rót sữa nóng cho hai người bọn họ, khóe miệng mỉm cười nói: “Thật ra tôi chỉ ngủ gật chút xíu.”
“Cậu còn thật dám nói, không biết xấu hổ, cậu suýt nữa hù chết tụi tôi biết không?” Cố Đông Nhiên nói.
Ba người là bạn học từ thời cấp hai, sau khi tốt nghiệp Tô Đài và Lục Cảnh Hành vào giới giải trí, Cố Đông Nhiên kế thừa gia nghiệp, ba người chơi rất thân đâm ra Cố gia và Lục gia cũng qua lại gần gũi hơn.
Tô Đài dường như nghĩ đến điều gì lại hỏi: “Đúng rồi, Cảnh Hành, tôi thấy trên mạng nói là Đại sư nào đó chiêu hồn cho cậu nên cậu mới tỉnh, có thật không vậy?”
“Vô nghĩa! Tất nhiên là giả rồi! Cậu là minh tinh cậu không biết chuyện trên mạng là không thể tin được sao?”
Cố Đông Nhiên nói xong nghĩ rằng Lục Cảnh Hành sẽ phụ họa mình, ai ngờ chờ hồi lâu Lục Cảnh Hành cũng không nói gì. Cậu ta giật mình nói: “Không phải chứ? Thật sự tà hồ như vậy?”
Tô Đài cũng không dám tin: “Là Đại sư nào thế? Có thể giới thiệu cho tôi không? Tôi cũng muốn tìm Đại sư tính mệnh.”
Lục Cảnh Hành không nói gì, anh bước ra ban công, vừa đứng đó liền thấy Lục Bích Trì vui vẻ chạy ra bên ngoài nhảy vào lòng một người.
Là Sở Từ.
“Cảnh Hành, tôi đang hỏi cậu đấy! Cậu nhìn gì vậy?”
Tô Đài rất ít khi thấy anh nhìn cái gì nhập thần như vậy liền tò mò nhìn theo tầm mắt của anh, thấy một cô gái mặc đồ trắng rất xinh đẹp đang chơi cùng với Lục Bích Trì.
“Người kia là ai thế? Nhan sắc cao như vậy thảo nào Lục Bích Trì thích.”
Lục Cảnh Hành không nói gì, khóe miệng mỉm cười nhìn Sở Từ chăm chú.
“Cảnh Hành, tôi đang hỏi cậu cơ mà. Khi nào cậu hẹn với Đại sư cho tôi gặp với!”
Tô Đài rất gấp gáp, gần đây cô rất không thuận lợi nên muốn tìm Đại sư đoán mệnh, nhìn xem mình va chạm phải sao Thái Tuế nào mà mỗi ngày đều gặp chuyện, nếu Đại sư có thể giúp người khác chiêu hồn vậy khẳng định pháp lực rất cao, người như vậy nếu có thể kết giao thì thật tốt. Đại sư chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể giúp cô làm việc trôi chảy.
“Cậu sắp xếp thời gian cho mọi người gặp mặt được không? Đương nhiên, chuyện tiền nong cậu không phải lo, tôi sẽ không bạc đãi Đại sư.”
Lục Cảnh Hành gõ ngón tay lên ban công vài cái, mím môi nói: “Tôi phải hỏi trước cô ấy rồi mới trả lời cậu được.”
“Tất nhiên rồi.” Tô Đài biết các Đại sư lợi hại đều là có tính tình, nếu tùy tiện gặp chỉ sợ sẽ gây phản cảm hoặc chạm trúng kiêng kị của người ta, vẫn là chờ hẹn gặp trước mới ổn: “Tôi đây chờ tin tức tốt của cậu.”
Hai người nói xong, Cố Đông Nhiên ngồi trên sô pha tùy tay cầm lấy một quyển sách trên bàn, sách này cũng không dày, bìa của nó được chế bằng vỏ cây cứng khiến nó nhìn qua có vẻ đẹp cổ kính, Cố Đông Nhiên liếc nhìn hai chữ “Sở Từ” trên bìa sách, nghi ngờ hỏi:
“Cảnh Hành, cậu thích ‘Sở Từ’ hả?”
Lục Cảnh Hành đang mặc một cái áo thun màu xám, ngồi dựa trên sô pha, bắt chéo hai chân khiến người ta có cảm giác anh rất lười biếng. Anh nghe vậy hơi ngừng một lát mới nói: “Tôi cũng không xác định được.”
“Không xác định được?” Cố Đông Nhiên nghe vậy liền nói: “Một quyển sách mà thôi, hỏi cậu thích hay không cậu còn nói với tôi là không xác định? Sao cậu không lên trời luôn đi! Cậu nghĩ cậu đang nghiên cứu vũ trụ à? Phức tạp như vậy làm gì?”
Lục Cảnh Hành hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến cậu ta.
Tô Đài vào nhà, nghe hai người bọn họ nói vậy liền nghi ngờ hỏi lại: “Hai người đang nói cái gì vậy?”
Cố Đông Nhiên bị Lục Cảnh Hành làm cho tức giận, hừ hừ không thèm nói gì.
…………………..
Sở Từ rèn luyện xong đang muốn trở về thì thấy Lục Cảnh Hành lại dẫn Lục Bích Trì đi tới. Lục Bích Trì thân thiết nhào vào ngực của Sở Từ, đôi mắt hình tam giác híp lại, e lưỡi, nhìn qua y hệt như đang khinh bỉ cô.
Sở Từ thấy nó liền mắc cười: “Được rồi, cứ nhào đi thôi, không phê bình mày nữa.”
Lúc này Lục Bích Trì mới thỏa mãn. Nói thật ra, Sở Từ không thích nuôi động vật. Cô là người tu hành nên không muốn nhìn thấy vật mình nuôi tử vong, điều đó khiến cô khổ sở và dễ nhiễu loạn tâm tính. Ngoài ra, cô cũng sợ mình thường xuyên giao tiếp với ma quỷ, trên người nhiều âm sát khí gây bất lợi cho động vật. Bởi vậy, cho dù rất nhiều người thích nuôi chó mèo nhưng cô vẫn chưa nuôi qua bao giờ.
Lục Bích Trì thân thiết với cô như vậy lại kích phát sự yêu thích của cô với loài chó. Lục Cảnh Hành đưa dây xích chó cho cô, Sở Từ nắm nó đi vài bước.
“Cô Sở.”
“Ừm?”
Lục Cảnh Hành nói: “Tôi có một người bạn muốn nhờ cô đoán mệnh giúp, không biết cô có thời gian hay không?”
Sở Từ cười, người này suy xét còn rất chu đáo, biết cô không phải ai cũng tiếp nên mới hỏi trước. Bây giờ cô vừa thi xong, lại đang trong kì nghỉ dài hạn, rảnh rỗi đến nhàm chán, tính tính một chút cho người khác cũng không sao.
“Được thôi, anh sắp xếp thời gian đi.”
......................
Chiều hôm sau, Lục Cảnh Hành hẹn người ở một quán cà phê tên là ‘Phạn cà phê’, quán này ngay chân núi, được cải tạo lại từ nhà dân, có ba cái cửa sổ sát đất ở ba mặt, các góc nhìn đều rất tốt, còn có phòng riêng nữa.
Tuy rằng đang trong kì nghỉ Quốc khánh nhưng quán cà phê lại gần như không có ai, quạnh quẽ kì cục.
Hai người vào một phòng riêng, Tô Đài đã chờ sẵn ở bên trong, thấy Sở Từ liền chào hỏi rồi nhìn về phía Lục Cảnh Hành, nghi ngờ hỏi:
“Cảnh Hành, Đại sư đâu? Đại sư chưa tới sao?”
Tô Đài thật sự không thể hiểu được, ban nãy Lục Cảnh Hành rõ ràng mới nói là tới cùng với Đại sư, bây giờ lại vào một mình, còn mang theo một cô bé, cô bé này nhìn hơi quen mắt, hình như là ngày hôm trước ở trên lầu của Lục gia nhìn thấy. Cô bé kia rất xinh đẹp, xinh đẹp đủ để lấy một khuôn mặt nghiền áp một đám nữ minh tinh. Tô Đài thích những vật xinh đẹp là không sai, nhưng trước mắt rõ ràng là gặp Đại sư càng quan trọng nha, tại trường hợp này mà Lục Cảnh Hành còn mang theo một cô bé tới, có phải hay không là không được lễ phép đối với Đại sư?
Bình thường Lục Cảnh Hành rất biết xử sự nha, sao hôm nay làm việc lại không giống phong cách của anh vậy. Nghĩ vậy, Tô Đài ngồi xuống hỏi:
“Cảnh Hành, Đại sư đâu?”
Lục Cảnh Hành không trả lời mà đưa thực đơn cho Sở Từ, còn nói: “Cà phê ở đây là hiện xay hiện pha, hương vị cũng tạm được.”
“Được.” Sở Từ cười gọi một ly cà phê, lại kêu thêm một món điểm tâm, nói thật, thời đại này có một điểm rất tốt đó chính là có rất nhiều món ăn, chủng loại còn phong phú, đồ ăn của quốc gia nào cũng có, cô hễ nhìn thấy đồ ăn nào mình chưa ăn là lại muốn thử.
Tô Đài thấy hai người bọn họ chỉ lo nói chuyện phiếm liền âm thầm kéo áo của anh: “Đại ca à, tôi đang hỏi cậu đấy, Đại sư đâu rồi?”
Trong mắt Lục Cảnh Hành mang theo nụ cười, trầm giọng nói: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”
Tô Đài chớp mắt, khiếp sợ nói: “Ý của cậu là, cậu chính là người Đại sư kia? Cảnh Hành à, cậu đổi nghề khi nào vậy? Đừng có làm tôi sợ nha.”
Lục Cảnh Hành giật mình, mím môi không nói. Anh thật sắp bị cô nàng này ngu làm cho khóc rồi, thấy Tô Đài vẫn còn chưa có hiểu chỉ phải dùng cằm nhếch lên chỉ hướng Sở Từ, lúc này Sở Từ đang ngồi ăn ngon lành.
Sau khi hiểu ý của anh, Tô Đài đầy mặt khiếp sợ, rất lâu không lấy lại được tinh thần.
Không phải là cô trông mặt mà bắt hình dong, nếu người khác nói cho cô biết Sở Từ là thiên hậu cô còn có thể tin, nhưng cái nghề đoán mệnh này thường chỉ thấy người già và trung niên, cũng khó trách, huyền học bác đại tinh thâm, nghiên cứu 4-50 năm đều không tính là nhiều, có người nghiên cứu cả đời cũng chưa chắc nghiên cứu ra được cái gì tên tuổi đến, một cô bé tươi mới như Sở Từ mới bao lớn nha? Cô mới nghiên cứu bao nhiêu năm? Làm sao có thể lợi hại hơn những người khác chứ? Làm sao mà chiêu hồn được? Không phải là trùng hợp đi? Có lẽ Lục Cảnh Hành ban đầu đã tỉnh lại sẵn, tất cả chỉ là hiểu lầm?
Tô Đài căn bản liền không tin, chuyện này quá kì lạ. Nhưng đối phương là bạn của Lục Cảnh Hành nên cô cũng không thể đả kích đối phương, nghĩ vậy cô chỉ có thể cười hỏi:
“Cô bé tên gọi là gì?”
“Sở Từ.”
“Cô Sở, cô xem cô xinh đẹp như vậy, có bao giờ nghĩ đến việc tiến quân vào giới giải trí làm minh tinh chưa?”
Sở Từ lắc đầu: “Tôi không có ý tưởng này.”
Tô Đài không ngờ ý chí của Sở Từ kiên định như vậy, như những cô bé xinh đẹp khác ai mà không có ước mơ làm minh tinh cơ chứ?
“Nếu cô làm minh tinh, nhất định sẽ rất thuận lợi.”
Sở Từ lại lắc đầu: “Cô Tô, tuy người ta nói thầy bói không thể tự tính cho bản thân, nhưng tôi mỗi ngày đều có soi gương xem tướng mạo của bản thân mình, tôi là không có vận số của minh tinh cho nên tôi không dính vào chức nghiệp này được.”
“Hả?” Tô Đài tuy không ôm kì vọng gì nhưng vẫn cười nói: “Vậy cô có thể tính cho tôi thử xem vận thế của tôi như thế nào không?”
Tô Đài là diễn viên chuyên nghiệp, cô hỏi như vậy nếu là người ngoài nhìn sẽ cảm thấy cô thật tin tưởng Sở Từ, nhưng Sở Từ là người xem tướng mạo ăn cơm thì làm sao có thể không nhìn ra người kia căn bản không tin mình cơ chứ? Cũng không trách người khác được, dù sao Sở Từ còn quá trẻ, muốn khiến người khác không trông mặt mà bắt hình dong cũng khó.
Sở Từ mím môi cười nói: “Nếu cô đã nhờ tôi tính vậy thì tôi liền thay cô tính một quẻ, cô tang mẫu từ nhỏ, năm cô tám tuổi thì cha cô lại tái hôn, mẹ kế coi cô như con ruột yêu thương hết mực, cô cũng xem người kia như mẹ ruột của mình, vì thế Nguyệt giác của cô tràn đầy, cung cha mẹ của cô cũng không khô quắt. Ở năm cô 10 tuổi, mẹ kế sinh cho cô một người em trai, tiếc là hắn thể yếu, từ nhỏ liền thường xuyên vào bệnh viện, cha cô làm giàu ở tuổi trung niên, trong khoảng thời gian ngắn tích lũy tư bản, tiếc là khi cô 24, xí nghiệp của cha cô sẽ gặp vấn đề, nếu vấn đề này không xử lý tốt sẽ rất khó vượt qua kiếp nạn.”
Nghe vậy, Tô Đài khó nén được sự khiếp sợ, cô nhìn về phía Lục Cảnh Hành, hoài nghi anh nói cho Sở Từ biết tình huống của mình, nhưng sau lại cảm thấy không có khả năng, lấy tính tình của Lục Cảnh Hành, anh ta sẽ không nhàm chán đi nói chuyện nhà của người khác, như vậy là Sở Từ lục soát ra từ trên mạng sao? Nhưng cho dù tạp chí bên ngoài đào sâu đến cỡ nào cũng không thể biết mẹ của cô là mẹ kế được, vì trước kia mẹ đẻ của cô và cha cô không có đi đăng kí kết hôn, paparazzi cũng không thể đào ra bí mật này, hơn nữa tình cảm của cô và mẹ kế cũng tốt, người bên cạnh đều cho rằng hai người họ là mẹ con ruột.
Vậy là Sở Từ tự mình tính ra được?
Nhất thời, trong lòng của Tô Đài nhấc lên sóng to gió lớn, cô vội vàng nói: “Cô Sở, thật là cô tính ra được sao?”
Sở Từ nhún vai cười: “Như vậy cô đã tin tôi biết đoán mệnh chưa?”
Lúc này Tô Đài mới biết mình đã coi thường Sở Từ: “Là tôi không tốt, cô Sở đừng để bụng nhé, ban nãy cô nói cha tôi sẽ gặp được chuyện vào năm tôi 24 tuổi sao? Năm nay tôi đúng là 24 tuổi nha.”
Sở Từ gật đầu nói: “Từ tướng mạo mà nói, sắc mặt của cô âm trầm phát ám, hơi có sát khí, có thể thấy gần đây nhà cô có thể gặp chuyện.”