Cưới Vợ Liền Biến Cường, Lão Bà Làm Sao Đều Thành Tiên Đế

Chương 45: Mộc Cẩn Ngọc cảm nhận được áp chế huyết mạch

Chương 45: Mộc Cẩn Ngọc cảm nhận được áp chế huyết mạch
"Muốn tiến vào Thiên Sương viện của ta, nhất định phải thông qua khảo hạch."
Hứa Thế An mỉm cười, thong thả nói ra điều kiện của mình.
"Khảo hạch gì cơ?"
Thập bát trưởng lão cùng trưởng lão Nội vụ đường đồng thanh hỏi.
"Đương nhiên là khảo hạch năng lực hầu hạ người khác. Nếu như các nàng đến chăm sóc người cũng không biết, vậy ta giữ lại các nàng để làm gì?" Hứa Thế An tỏ vẻ kiên quyết nói.
"Lời này không sai."
"Vậy quyết định như vậy đi."
Thập bát trưởng lão cùng trưởng lão Nội vụ đường không ai phản đối, cùng nhau đồng ý.
Hứa Thế An phe phẩy quạt giấy, chậm rãi nói: "Đã có hai vị trưởng lão đồng ý, vậy ta xin nhận những thị nữ này."
"Tốt, tốt!"
Thập bát trưởng lão cùng trưởng lão Nội vụ đường liên tục gật đầu khen hay, ánh mắt cũng liếc nhìn Mộc Cẩn Ngọc bên cạnh Hứa Thế An.
Nhưng cả hai chỉ thoáng nhìn qua rồi lại nhanh chóng dời sự chú ý về phía Hứa Thế An.
"Thế An, vậy bọn ta không quấy rầy ngươi nữa."
Thập bát trưởng lão nói xong liền cùng trưởng lão Nội vụ đường cùng nhau rời đi.
Trong viện, đám oanh oanh yến yến đồng loạt hướng về Hứa Thế An cúi người hành lễ: "Chúng ta bái kiến Hứa sư huynh."
"Miễn lễ."
Hứa Thế An đổi giọng, nói tiếp: "Lời ta vừa nói với hai vị trưởng lão, các ngươi đều nghe thấy rồi chứ?"
"Chúng ta đều nghe thấy, nguyện ý nghe theo Hứa sư huynh phân phó."
Đám nữ nhân đồng thanh đáp lời.
Hứa Thế An hài lòng gật đầu: "Các ngươi hãy tự tìm động phủ trên ngọn núi này để tạm ổn định chỗ ở. Ba ngày sau, ta sẽ thông báo nội dung khảo hạch."
"Vâng."
Đám nữ nhân đồng loạt đáp lời rồi nhanh chóng rời khỏi Thiên Sương viện. Trên Thanh U phong vốn có rất nhiều động phủ bỏ trống.
Chỉ là trước đây Tần Sương Nghiên thích yên tĩnh, không muốn an bài đệ tử tạp dịch đến Thanh U phong hầu hạ, nên những động phủ này mới bị bỏ không.
Giờ đây, khi mười mấy thị nữ tràn vào, cũng không đến nỗi khiến các nàng không có chỗ để đi.
Sau khi đám thị nữ rời đi, ánh mắt của Tần Sương Nghiên và Liễu Thi Họa đều đổ dồn vào Mộc Cẩn Ngọc.
Mộc Cẩn Ngọc cũng vô thức nhìn về phía hai người. Bốn mắt giao nhau nhưng không hề có tia lửa nào, cũng chẳng có Tu La tràng nào xuất hiện.
Tần Sương Nghiên lên tiếng trước: "Thế An, vị này là?"
Hứa Thế An phe phẩy quạt giấy, giới thiệu: "Sương Nghiên, Thi Họa, ta quên giới thiệu với các nàng. Đây là Mộc Cẩn Ngọc, một cô nương đáng thương ta gặp ở Thiên Hương Các hôm qua, tiện tay chuộc thân cho nàng rồi đưa về đây.
Nàng cũng không nhất định sẽ ở lại Thanh U viện lâu dài, các nàng cứ xem nàng như một người khách qua đường là được."
? ?
Mộc Cẩn Ngọc im lặng nhìn Hứa Thế An, nàng rất muốn lớn tiếng chất vấn, nhưng ngẫm lại cũng không thể bắt bẻ được lời nào của Hứa Thế An.
Hai người trước đó đã nói như vậy thật, nhưng không hiểu sao, trong lòng nàng lại vô cùng khó chịu, thậm chí còn có một loại xúc động muốn đánh người.
"Phốc..."
Liễu Thi Họa nhìn thấy Mộc Cẩn Ngọc nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn, trong mắt lóe lên sát khí, không nhịn được bật cười.
Nàng chủ động tiến đến nắm lấy tay Mộc Cẩn Ngọc, nói: "Mộc tỷ tỷ, tỷ đừng để bụng những lời trêu chọc của phu quân. Thực ra, chàng là một người rất tốt, hơn nữa việc tỷ có thể vào ở Thiên Sương viện chắc hẳn cũng là một nữ tử bất phàm.
Sau này tỷ có gì cần cứ nói với ta, nếu ta không giải quyết được thì Tần sư tỷ cũng có thể giúp tỷ."
Nghe vậy, ngọn lửa giận trong lòng Mộc Cẩn Ngọc nhất thời tan biến, nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng khó chịu.
Dù sao mình cũng là Phượng Hoàng sa cơ, đâu thể so sánh với một kẻ ở rể của một tông môn nhỏ bé như Hứa Thế An.
"Hừ."
Nàng khẽ hừ một tiếng: "Ngươi ngược lại là có chút hiểu biết, không giống như ai kia."
Hứa Thế An có chút bất ngờ liếc nhìn Liễu Thi Họa. Hắn không ngờ rằng mỹ nhân Thi Họa này không những không ghen tuông mà còn có tiềm chất quản lý hậu cung. Xem ra mình cần bồi dưỡng Liễu Thi Họa thật tốt.
Tần Sương Nghiên nghe vậy thì lạnh nhạt nói: "Vậy ra Mộc tiểu thư có xuất thân bất phàm?"
Mộc Cẩn Ngọc khựng lại một chút. Khi bước vào viện, nàng đã bị nữ tử trước mắt thu hút. Khí chất đặc biệt tỏa ra từ người đối phương là thứ vô cùng hiếm thấy, ngay cả ở thánh địa cũng vậy.
Nàng nghiêm túc đáp: "Không sai, ta là đệ tử của thánh địa. Nếu không vì một số biến cố, ta đã không đến nỗi rơi vào tình cảnh này."
Hứa Thế An cười nói: "Giờ ta đã hiểu vì sao ngươi bị người ta đào thánh cốt rồi. Thì ra là do cái miệng huênh hoang này của ngươi."
"Ngươi! !"
Mộc Cẩn Ngọc bị vạch trúng nỗi đau, tức giận đến mức giậm chân, nắm chặt đôi bàn tay trắng nõn, muốn xông lên đánh một trận với Hứa Thế An. Trông nàng khác hẳn so với lúc ở Thiên Hương Các.
Thấy vậy, Hứa Thế An phe phẩy quạt, trêu chọc: "Mộc tiểu thư, bản tính của ngươi đã lộ rồi. Nhưng ngược lại, ngươi cũng là một người thú vị đấy."
"Thánh cốt bị đào?"
Tần Sương Nghiên nghe vậy thì vô thức nhìn Mộc Cẩn Ngọc thêm một lần, rồi lại nhìn Hứa Thế An. Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý niệm kỳ lạ.
Nhưng nhất thời, nàng lại không nắm bắt được ý niệm đó. Nàng cảm thấy ý nghĩ này có lẽ liên quan đến bí mật trên người Hứa Thế An.
Ánh mắt và giọng điệu của Tần Sương Nghiên khiến Mộc Cẩn Ngọc cảm thấy rất khó chịu, vô thức muốn phản bác lại. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào mắt Tần Sương Nghiên, nàng lại cảm thấy sợ hãi.
Sự sợ hãi này không phải đến từ sự áp chế tu vi, mà là sự áp chế trong huyết mạch. Huyết mạch của đối phương dường như còn mạnh hơn cả mình, không hề thua kém thời đỉnh phong của mình chút nào.
Cái này... Đây là Thánh Thể, chỉ có Thánh Thể mới có thể áp chế huyết mạch của ta.
Ngọc Thanh Kiếm Tông, một tông môn thế tục như vậy, sao có thể có một người có huyết mạch phi phàm đến vậy?
Cuối cùng, những lời đến bên miệng Mộc Cẩn Ngọc biến thành một câu: "Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Tần Sương Nghiên, cũng là chủ nhân của Thiên Sương viện này."
Tần Sương Nghiên hiếm khi nói nhiều hơn nửa câu, đồng thời nàng cũng tò mò mục đích của Hứa Thế An khi mang người này về.
Mộc Cẩn Ngọc ngẩn người một chút, rồi nói ngay: "Ra là ngươi là nương tử của Hứa Thế An. Chỉ là ta không ngờ rằng một thiên kiêu như ngươi lại đi chiêu một kẻ ở rể như Hứa Thế An về, thật khiến người khó hiểu."
Khóe miệng Tần Sương Nghiên hơi nhếch lên: "Chỉ cần ngươi ở lại Thiên Sương viện, ngươi sẽ biết tại sao ta lại đồng ý thành thân với Thế An."
? ?
Mộc Cẩn Ngọc ngẩn người, "Người phụ nữ này có gì đó khác biệt."
Nàng nói ngay: "Được thôi, vậy ta thực sự muốn xem Hứa Thế An có gì khác biệt đến vậy, mà có thể khiến một thiên kiêu nắm giữ Thánh Thể như ngươi lại nguyện ý cùng những nữ tử khác chung chồng."
Tần Sương Nghiên nghe vậy thì không nói gì thêm, quay người đi về phía hậu viện. Nữ tử đến từ thánh địa, có vẻ là một người thú vị.
Hứa Thế An không phản ứng gì với Mộc Cẩn Ngọc, đi thẳng về phòng mình.
Liễu Thi Họa chủ động lên tiếng: "Mộc sư tỷ, tỷ thích ở phòng như thế nào? Ta dẫn tỷ đi sắp xếp nhé."
"Ta tùy ý thôi, làm phiền ngươi."
Mộc Cẩn Ngọc tuy kiêu ngạo, nhưng không phải loại người cố tình gây sự.
Liễu Thi Họa mỉm cười: "Vậy Mộc sư tỷ đi theo ta."
"Được."
Mộc Cẩn Ngọc khẽ gật đầu, lúc này mới quan sát kỹ nữ tử trước mặt. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến nàng ngẩn người.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất