Chương 46: Thiên Đạo bất công, thiên lý ở đâu!
"Ngươi... Ngươi không phải người bình thường!"
Mộc Cẩn Ngọc ban nãy ánh mắt đều dán chặt vào Tần Sương Nghiên, giờ mới phát hiện ra nữ tử trước mắt này đến cỡ nào bất phàm. Khí vận trên người nàng ta còn cường thịnh hơn cả khí vận của chính mình vào thời đỉnh phong.
Thế nhân chỉ biết Mộc Cẩn Ngọc nàng nắm giữ Tiên Thiên Thánh Cốt, nhưng lại chẳng hay nàng còn có một đôi Tuệ Nhãn. Tuy rằng Tuệ Nhãn này so với Tiên Thiên Thánh Cốt thì kém rất nhiều, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chỗ bất phàm trên người người khác.
"Ừm."
Liễu Thi Họa khẽ lên tiếng, nụ cười trên mặt cũng trong nháy mắt biến mất.
"Mộc sư tỷ không hổ là đại nhân vật từ thánh địa đi ra, liếc mắt liền nhìn ra Thi Họa là một kẻ bất tường. May mắn có phu quân thu lưu, ta mới có thể vô ưu vô lo theo sát Tần sư tỷ tu hành."
"Ai nói ngươi là kẻ bất tường? Chẳng lẽ là Hứa Thế An cái tên gia hỏa đó?"
Mộc Cẩn Ngọc âm thầm phỏng đoán trong lòng, Hứa Thế An chắc chắn có bí mật không muốn người biết, liếc mắt một cái đã nhìn ra sự bất phàm của nàng này, mới dùng lý do bất tường để lừa gạt Liễu Thi Họa, để thiên mệnh chi nữ này lưu lại bên cạnh hắn.
Gã gia hỏa này thật đáng chết!
Ta nhất định phải ở lại đây vạch trần bộ mặt thật của hắn!
Liễu Thi Họa lắc đầu: "Không phải, ta mang tiếng bất tường từ khi tiến vào Ngọc Thanh Kiếm Tông đã có rồi. Ngược lại, phu quân còn nói ta là nhất đẳng thiên kiêu, nắm giữ đại khí vận, những vị hôn phu trước kia của ta chết yểu, chỉ là do khí vận của họ không đủ."
"A?"
Mộc Cẩn Ngọc nghe vậy, mặt không khỏi ửng đỏ, vô ý thức cúi đầu. Cũng may vừa rồi mình không xông tới chất vấn Hứa Thế An, nếu không thì đã náo một trận đại ô long rồi.
Nhưng mà Hứa Thế An gia hỏa này nhãn lực quả thật không phải người bình thường có thể so sánh, thế mà có tuệ nhãn thức châu, thu nhận một thiên mệnh chi nữ vào trong phòng.
Thảo nào hắn căn bản không thèm để ý việc mình có nguyện ý gả cho hắn hay không.
Nghĩ đến đây, Mộc Cẩn Ngọc trong lòng lại có chút khó chịu, chẳng lẽ ta so với các nàng kém cỏi lắm sao?
Liễu Thi Họa nói: "Mộc sư tỷ, tỷ đừng suy nghĩ nhiều, cứ an tâm ở lại Thiên Sương Viện. Tuy rằng thánh cốt của tỷ đã bị đào mất, nhưng ta tin rằng phu quân nhất định có thể tìm ra biện pháp chữa trị cho tỷ, để tỷ một lần nữa bước lên con đường tu luyện."
"Liễu sư muội cảm ơn muội quan tâm, nhưng việc ta tu luyện lại từ đầu quá khó khăn."
Mộc Cẩn Ngọc biết rõ tình huống của mình hiện tại, muốn tu luyện, trừ phi tìm được một gốc thánh dược, để mình một lần nữa mọc ra một đoạn linh cốt, bằng không cả đời này đều không thể tu luyện.
Nhưng bây giờ nghĩ đến những điều đó đều quá xa vời, việc trước mắt là phải an thân ở lại Ngọc Thanh Kiếm Tông, sau đó tìm kiếm một cơ hội thích hợp để rời đi.
Trong khi Mộc Cẩn Ngọc suy tư về tương lai, Hứa Thế An lại đang nằm trên chiếc giường êm ái của mình, tiến vào bảo tháp.
Lần này hắn muốn xem rốt cuộc sính lễ của Mộc Cẩn Ngọc là thứ gì.
Bên trong tầng ba của bảo tháp, vẫn là cách bài trí quen thuộc, vẫn là chiếc bàn quen thuộc.
Lần này trên mặt bàn đặt ba món đồ khác biệt.
Một quả hạnh, một quyển sách và một thanh trường thương màu trắng bạc được bao quanh bởi ngọn lửa hừng hực.
"Tiên Hạnh, Bát Cửu Huyền Công, Thí Thần Thương."
Hứa Thế An xem xong ba món sính lễ, lẩm bẩm: "Mộc Cẩn Ngọc này quả không hổ là thiên kiêu từ thánh địa đi ra, chỉ riêng sính lễ thôi đã phi phàm như vậy."
Nhưng hắn cũng không định vội vàng đưa đồ cho Mộc Cẩn Ngọc. Nữ nhân này khác với Tần Sương Nghiên và Liễu Thi Họa, không chỉ tâm cao khí ngạo, mà tính tình cũng ngạo nghễ, toàn thân gai góc.
Nếu Tần Sương Nghiên là một đóa Tuyết Liên cao khiết, thì Mộc Cẩn Ngọc lại là một đóa hoa hồng kiều diễm có gai.
Hoa hồng này tuy đẹp, nhưng cũng cực kỳ khó hái.
Muốn hái được đóa hoa hồng này, không phải chuyện dễ dàng, cứ phơi nàng một thời gian rồi tính.
Đợi nàng chủ động mở lời, mình sẽ ra tay.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hứa Thế An hơi nhếch lên, chuyện khiến hắn vui vẻ nhất trên đời này chính là chinh phục những mỹ nhân cao cấp như thế này.
Còn về những thị nữ kia, Hứa Thế An bắt đầu suy tư nên khảo nghiệm các nàng như thế nào.
Trong số những nữ tử này chắc chắn có tai mắt của Tần gia và chưởng môn, muốn moi thông tin hữu dụng từ chỗ hắn không dễ đâu, cứ cho các nàng chịu khổ một chút đã rồi tính.
Có rồi!
Hứa Thế An trong lòng đã có chủ ý.
...
"Cái gì? Tông chủ và Tần gia đều vội vã đưa thị nữ đến Thiên Sương Viện? Ta không nghe lầm chứ?"
Trên đỉnh Thanh Khê, bên trong một tòa biệt viện, một khung cảnh hỗn độn hiện ra.
Hàn Phi Quan nổi trận lôi đình, kiếm trong tay gặp đồ vật là chém.
Ngụy Ngạn Lễ đứng bên cạnh cũng sắc mặt tái nhợt, hai người họ đều đã táng gia bại sản, mới miễn cưỡng giữ được chút thể diện.
Sáng sớm gấp gáp trở về loan tin, chỉ là vì muốn xem Hứa Thế An tiểu tử kia xấu mặt.
Kết quả tiểu tử này không những không trở thành trò cười, mà ngược lại có người liên tiếp đưa thị thiếp cho hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng: "Chuyện này còn có công đạo sao? Chuyện này còn có thiên lý sao? Hứa Thế An cái tên người ở rể nhỏ bé kia, làm sao có tư cách nắm giữ thị nữ!"
Các đệ tử xung quanh nhỏ giọng nói: "Ngụy sư huynh, ta nghe người ta nói những thị nữ kia đều là đưa cho Tần sư tỷ."
"Đánh rắm!"
Ngụy Ngạn Lễ thay đổi dáng vẻ khiêm tốn trước kia, buông một câu thô tục: "Tần sư tỷ xưa nay ưa thích yên tĩnh, hoàn toàn không muốn người hầu hạ, rõ ràng những thị nữ kia là đưa cho Hứa Thế An, thật không biết tông chủ nghĩ gì."
Hàn Phi Quan vội vàng nói: "Ngụy huynh nói cẩn thận, tông chủ tai nghe tám hướng, huynh mà để tông chủ biết được, e là khó tránh khỏi một trận trách phạt."
"Hừ!"
Ngụy Ngạn Lễ hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng không hiểu vì sao tông chủ lại đưa ra quyết định này."
Một tên đệ tử cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: "Hai vị sư huynh, ta nghe được tin đồn, nói Tần gia muốn để những thị nữ kia theo Tần sư tỷ tu hành, Tần sư tỷ đã có thể dạy Liễu Thi Họa tu hành, chắc chắn cũng sẽ chỉ điểm cho những thị nữ kia."
Hai người nghe vậy, lập tức lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, Tần gia này thật đúng là đánh một nước cờ hay.
"Đáng tiếc."
Hàn Phi Quan lẩm bẩm: "Trong số những thị nữ kia không có người của chúng ta, nếu không cũng có thể ngáng chân Hứa Thế An tiểu tử kia, thay chúng ta trút giận trước."
Ngụy Ngạn Lễ nghe vậy, con ngươi đảo một vòng, vẻ tức giận trên mặt lập tức biến mất, cười lớn: "Ha ha ha, nhờ Hàn huynh nhắc nhở, ta rốt cục nghĩ ra cách thu thập Hứa Thế An tên kia rồi."
"Ồ?"
Hàn Phi Quan tò mò hỏi: "Ngụy huynh có chủ ý gì hay, nói nhanh xem nào."
Ngụy Ngạn Lễ cười nói: "Hàn huynh chẳng lẽ quên Hứa Thế An vừa mua Mộc Cẩn Ngọc sao? Chỉ cần chúng ta tung tin sau một thời gian rằng Mộc Cẩn Ngọc đã khôi phục tu vi, huynh nói xem đối thủ của Mộc Cẩn Ngọc trong thánh địa kia sẽ phản ứng ra sao?"
Hai mắt Hàn Phi Quan sáng lên, giơ ngón tay cái về phía Ngụy Ngạn Lễ: "Cao, chiêu này thật sự là cao, chỉ là việc tra ra Mộc Cẩn Ngọc xuất thân từ thánh địa nào sẽ tốn không ít thời gian."
Ngụy Ngạn Lễ đã có tính toán trước: "Không sao, cứ để Hứa Thế An tiểu tử kia đắc ý khoái hoạt thêm một thời gian, đến lúc đại nhân vật của thánh địa kia ra tay, hắn đừng hòng gánh nổi."