Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 3: 3: Công Pháp Luyện Thể


Dương Thiên cảm giác được đó là âm thanh của một con quái vật tràn ngập khí phách uy nghiêm, giống như tiếng gầm của khủng long bạo chúa Rex trong Công viên kỷ Jura vậy, thậm chí còn có thể đáng sợ hơn thế nữa.“A...A...”Trong đầu Dương Thiên đột nhiên truyền đến một cảm giác đau đớn.

Cảm giác này giống như có thứ gì đó muốn xuyên qua đầu óc của hắn mà chui ra ngoài.“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang...” Đột nhiên trong đầu hắn vang lên một giọng nói hùng hồn, những lời nói giống như trong sách cổ xưa.

Dương Thiên không biết, nhưng hắn có thể hiểu được ý nghĩa của nó.Ánh sáng của hạt châu kia dần dần mờ nhạt, chìm sâu vào trong đầu óc Dương Thiên.

Đến lúc này hắn mới có thể sắp xếp lại ký ức của mình.“Luyện thể quyết?” m thanh kia vừa truyền đến thì đầu óc Dương Thiên đột nhiên xuất hiện một bài công pháp.(Luyện thể quyết: khẩu quyết luyện thể)Dương Thiên ngạc nhiên vô cùng, hắn bị bất ngờ này làm cho choáng váng.Với hình thể này của hắn, nếu như có thể tu luyện Luyện thể quyết, vậy thì chắc chắn có thể khôi phục lại như bình thường.Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó sắp xếp lại công pháp kia.Luyện thể quyết, nghe tên đã có thể đoán ra ý nghĩa, chính là rèn luyện thân thể, không luyện tập những cái khác, mà chỉ khai phá tiềm lực của các huyết mạch và khí quan.Luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện máu, luyện xương!Từ bên ngoài đến bên trong, tất cả đều dần dần tiến bộ!Luyện da, chủ yếu là thông qua tắm dược liệu để chữa bệnh, cường hóa cải thiện làn da của mình.

Luyện da đạt đến đỉnh cao thì ngay cả dao cũng không cắt được, có thể nói là cứng như sắt thép.

Tuy nhiên, những dược liệu đều rất quý hiếm, ví dụ như nhân sâm một trăm năm tuổi.Dương Thiên ủ rũ không thôi, cho dù bây giờ hắn có được một loại công pháp nghịch thiên như vậy thì bản thân cũng không có điều kiện mà tu luyện.

Hắn làm gì có tiền mua mấy loại dược liệu quý hiếm đó chứ.Hắn xoay người định dọn dẹp đồ đạc trên bàn thì không cẩn thận dẫm phải chậu nước vừa rồi rửa hạt châu.Hả?Dương Thiên nhìn chậu nước, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.


Hắn từ từ cho ngón tay vào chậu nước, kỳ tích lại xảy ra!Nước trong chậu giống như quân lính gặp được tướng quân, tự động tách ra hai bên, hoàn toàn không tiếp xúc với ngón tay Dương Thiên.

Chờ khi Dương Thiên buông xuôi ý nghĩ trong lòng thì nước mới khôi phục lại nguyên dạng, tràn vào bàn tay hắn.Khống chế nước?Dương Thiên vô cùng khiếp sợ, hạt châu mà hắn nhặt được chắc không phải long châu trong truyền thuyết đâu chứ? Trong truyền thuyết, rồng là vương giả của tứ hải, có thể khống chế toàn bộ nước của nhân gian, điều tiết khí hậu, thậm chí hô mưa gọi gió.

Theo như truyền thuyết, Long cung được xây dựng dưới đáy biển, tự động cách ly nguồn nước, giống như người bình thường sống trên đất cạn vậy.

Rồng từ khi sinh ra đã có năng lực khống chế nước!Đất nước Hoa Hạ cũng tự xưng là truyền nhân của rồng, có thể thấy được sự tôn sùng của họ đối với rồng như thế nào.Dương Thiên vui mừng như điên.Nếu như mình có thể khống chế được nước, vậy chẳng phải mình có thể tùy ý đi lại dưới đáy biển rồi sao? Dương Thiên đột nhiên kích động vô cùng.

Dưới đáy biển có vô vàn bảo vật, hắn lại có năng lực khống chế nước, thế chẳng phải là có thể tùy tiện lấy bảo vật à?Nghĩ đến là làm luôn, Dương Thiên ăn trưa xong thì lập tức tới bãi biển huyện A.Hắn đến một nơi không có người, sau đó chậm rãi đi xuống nước, ngâm toàn bộ thân thể của mình vào trong nước.“Thực sự có thể nhìn thấy được! Đáy biển thật đẹp!” Dương Thiên ở trong nước nhưng hai mắt vẫn có thể nhìn rõ ràng tất cả mọi sinh vật dưới nước, nhìn thấy cả đám tôm cua cá đầy đủ màu sắc.Không thể đi tiếp sao? Dương Thiên đi cách bờ biển khoảng chừng bốn mươi mét, tiến đến độ sâu khoảng chừng bốn năm mét thì cảm giác được mình không đi tiếp được nữa.

Tiềm thức nói cho hắn biết, nếu như tiếp tục đi sâu xuống nữa thì năng lực khống chế nước này sẽ mất hiệu lực.Dương Thiên suy nghĩ một chút, quyết định lùi về.Dưới chân hắn là một đám tôm hùm đang giơ nanh múa vuốt, chậm rãi bơi lội, nhìn qua cũng phải có đến hơn ba mươi con.Những con tôm hùm này toàn thân đỏ rực, mỗi con phải nặng gần hai cân, cặp càng có thể cắt đứt ngón tay người bình thường, khiến người ta nhìn là ớn lạnh.Không biết những con tôm hùm này có thể bán được bao nhiêu tiền nhỉ?Dương Thiên âm thầm suy nghĩ.


Hắn biết có một nhà hàng gần đây, một đĩa chỉ có một con tôm hùm, nhưng lại có giá hơn một nghìn tệ.Sau khi bắt hai con tôm hùm lớn, Dương Thiên lên bờ, chuẩn bị mang đến cửa hàng hỏi giá một chút.“Này...!Người anh em, chờ một chút, cậu đang cầm tôm hùm đấy à?” Một giọng nói đột nhiên vang lên.Dương Thiên ngẩng đầu lên, trước mặt hắn là bảy tám người, nhìn quần áo thì có vẻ là đến đây du lịch.Người gọi Dương Thiên là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trông rất đẹp trai.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tươi cười đi đến bên cạnh Dương Thiên.“Chậc chậc...!Con tôm hùm lớn như thế này, nhìn màu sắc là biết sống ở vùng biển không bị ô nhiễm rồi.” Thanh niên kia nhìn Dương Thiên: “Có thể bán cho tôi hai con tôm hùm này không, hai trăm tệ một con.”Dương Thiên nghĩ ngợi, hai trăm tệ một con hình như cũng không rẻ, hắn nhanh chóng gật đầu nói “được”, sau đó đưa hai con tôm hùm cho người thanh niên kia.Người đó đưa cho Dương Thiên 400 tệ, nhận lấy hai con tôm hùm rồi vui vẻ quay lại với đám người kia.Dương Thiên nhìn bốn trăm tệ trong tay, vô cùng vui vẻ.

Hắn chỉ cần bán hai con tôm hùm thôi, gần như không mất chút công sức nào, thế mà lại kiếm được tiền lương hai ngày của Dương Gia Quốc.Đúng rồi, đi hỏi xem thanh niên kia có muốn mua tôm hùm nữa, không.

Dưới đáy biển có hơn ba mươi con tôm hùm, con nào con nấy đều to và đỏ rực.Dương Thiên đang nghĩ thì một nhóm nam nữ đã chạy tới trước mặt hắn.“Người anh em, có phải cậu mới bán tôm hùm cho Lý Cường không?” Một cô gái xinh đẹp hỏi hắn.

Vừa rồi Lý Cường cầm hai con tôm hùm quay lại khoe với họ, nói là sẽ nướng ăn, nhưng mà chỉ có hai con nên không phải ai cũng được ăn.“Có còn không thế? Chúng tôi cũng muốn mua, 200 tệ một con cũng được.” Một người khác nói chen vào.Đúng là nghĩ cái gì thì cái đó tới, Dương Thiên làm bộ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, mọi người chờ tôi một chút, để tôi xem có còn nữa không.

Từ nhỏ tôi đã rất giỏi bơi lội, hai con tôm kia là tôi bắt được ở dưới nước đấy.”“Được được.” Mấy thanh niên lập tức gật đầu, hưng phấn chờ đợi.Dương Thiên đi về phía biển, lặn xuống trong nước, một lát lại thò đầu lên để thở, cứ như thế vài lần, cuối cùng lại cầm theo hai con tôm hùm lên.Lúc này, nhóm thanh niên đã bắt đầu đốt lửa, hai con tôm hùm kia đã được Lý Cường tẩm gia vị nướng lên.“Không tệ nha người anh em.” Nhìn thấy Dương Thiên nhanh như vậy đã bắt thêm được hai con tôm hùm, Lý Cường vô cùng vui vẻ.“Đúng rồi, người anh em, nên xưng hô thế nào đây?” Cô gái kia nhìn thấy Dương Thiên có kỹ thuật bơi lội bắt tôm rất giỏi thì lên tiếng bắt chuyện.

Mặc dù nhìn Dương Thiên rất mập mạp, nhưng có thể nhìn ra tuổi tác không lớn.“Tôi là Dương Thiên.” Dương Thiên đưa hai con tôm hùm qua, cười nói.“Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Thiên nhé, tôi tên là Chu Cầm.” Cô gái cười.“Chị Chu!” Dương Thiên ngoan ngoãn chào hỏi.


“Dưới đó vẫn còn mấy con tôm hùm nữa, mọi người có muốn tôi bắt tiếp không?”Nhóm người Chu Cầm, Lý Cường còn đang sợ bốn con không đủ ăn, nghe Dương Thiên nói thế thì lập tức gật đầu.Lần này, Dương Thiên mang theo một cái túi lớn xuống, lặp đi lặp lại động tác như vừa rồi, hơn một tiếng sau mới lên bờ.Nhóm người Chu Cầm, Lý Cường đều trợn mắt há miệng!Đầy một túi tôm hùm, có con nặng hơn hai cân, bên trong còn có cả một ít tôm cá nữa.“Tiểu Thiên, cậu bắt hết cả ổ tôm hùm dưới biển đấy à?” Lý Cường giật mình hỏi.Dương Thiên nghĩ thầm: Nếu như không phải sợ mọi người kinh hãi thì chỉ vài phút là hắn bắt được đám tôm này rồi.Chu Cầm vô cùng hào hứng, lôi từng con tôm hùm ra ngoài, Dương Thiên còn nhìn thấy mấy người khẽ nuốt nước miếng.Đúng là một đám người tham ăn! Dương Thiên nói thầm.“Tổng cộng là 31 con, vừa rồi 2 con nữa là 33, mỗi con 200 tệ, tổng cộng 6600 tệ.” Chu Cầm nói xong thì lấy 6600 tệ ra đưa cho Dương Thiên.“Oa!” Chuyện Dương Thiên bắt được nhiều tôm hùm như vậy đã sớm làm kinh động không ít người trên bờ biển.

Có mấy thanh niên nhìn Dương Thiên bắt được nhiều như vậy thì cũng nhanh chóng nhảy vào trong nước, để xem có bắt được con nào đem bán cho nhóm Chu Cầm không.“Tiểu Thiên, cậu có muốn đi bắt nữa không?” Chu Cầm cười hỏi.

Chỉ cần hắn bắt được thì nhóm Chu Cầm nhất định sẽ mua, bọn họ nhiều người như vậy, hơn ba mươi con cũng chỉ sợ chưa đủ ăn.“Không bắt nữa.” Dương Thiên lắc đầu.

Vừa rồi hắn ở dưới đáy biển hao phí không ít thể lực, tạm thời bây giờ không thể xuống tiếp.

Hơn nữa, những con tôm hùm này đều là ở độ sâu bốn năm mét, người bình thường còn chẳng mở nổi mắt chứ đừng nói đến là bắt chúng.

Mà đàn tôm hùm đó cũng bị hắn bắt hết rồi, chẳng còn lại mấy con.Quả nhiên, mấy thanh niên kia nhảy xuống chưa được một lúc đã phải ngoi lên, dưới nước chẳng có gì cả.Dương Thiên nghỉ ngơi xong thì chuẩn bị về nhà.“Tiểu Thiên, ngày mai cậu có tới đây nữa không?” Chu Cầm thấy Dương Thiên sắp đi thì vội vàng nói: “Tôi có mấy người bạn rất thích ăn hải sản, ngày mai định dẫn bọn họ tới đây.”Dương Thiên gật đầu, cười nói: “Nể mặt chị Chu, ngày mai tôi nhất định sẽ đến.”...Sau khi trở về, Dương Thiên cũng không về nhà mà đi tới tiệm thuốc, dựa theo phương thuốc luyện da mà mua chút thảo dược quý hiếm, nhưng mà vẫn chưa mua nổi nhân sâm kia.

Mấy thảo dược đơn giản đã tiêu tốn hết toàn bộ 7000 tệ của Dương Thiên.Về đến nhà, Dương Thiên đập nát tất cả thảo dược, sau đó đổ vào một thùng nước sôi, dùng khăn lông thấm nước rồi lau chùi thân thể mình.Khi mới bắt đầu luyện da thì không thể trực tiếp tắm bằng dược liệu được mà phải làm quen dần dần với nó.

Tuy vậy, khi thảo dược dính lên người, Dương Thiên vẫn cảm nhận được sự đau đớn và bỏng rát khó giải thích.Sau khi lau chùi một mảng da thì mảng da đó của Dương Thiên lập tức trở nên đỏ bừng, lại còn nóng rực.


Dương Thiên cố gắng không nhúc nhích, chờ khoảng mười phút sau thì da hắn mới trở lại màu như bình thường, đồng thời tản ra một cảm giác mát lạnh.Dương Thiên cảm giác như phần mỡ trên mảng da đó hơi xẹp đi một chút.Nhìn thấy có hiệu quả, Dương Thiên không chút do dự tiến hành lau chùi một mảng da khác.“Hít hà...!Hít hà...” Toàn bộ căn phòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hít sâu của Dương Thiên.

Sau khi đã lau chùi thân thể một lần, hắn mới khó khăn tắm lại bằng nước sạch.Theo như những gì ghi trên Luyện thể quyết thì khi mới bắt đầu thì ngày nào cũng phải lau chùi thân thể, duy trì suốt bảy ngày.

Sau đó thì mới có thể bắt đầu tiến hành tắm bằng dược liệu.Dương Thiên chậm rãi đứng dậy, hắn khẽ vươn vai một cái, đột nhiên cảm thấy cân nặng của mình hình như đã giảm bớt đi một chút.Sáng hôm sau, Dương Thiên mang theo một tấm lưới lớn đi tới bờ biển.“A, Tiểu Thiên, bên này.” Quả nhiên, vừa đến bãi biển thì nhóm người Chu Cầm đã đứng đợi sẵn.

Ngoại trừ Chu Cầm và Lý Cường thì hôm nay còn có thêm chín người tới nữa.“Hôm qua tôi tình cờ gặp được một đàn tôm hùm nên mới có nhiều thế, hôm nay chưa chắc đã bắt được tôm hùm lớn như vậy đâu.” Dương Thiên nhìn vẻ mặt chờ mong của những người này thì bất đắc dĩ nói.“Không sao không sao, tôi tin tưởng cậu.” Lý Cường đĩnh đạc nói.Vừa rồi anh ta cũng cùng mấy người bạn lặn thử xuống, nhưng kết quả là đến một con cá nhỏ cũng không bắt được.Dương Thiên lại bắt đầu xuống nước, hắn nhanh chóng quan sát xem chỗ nào có tôm hùm lớn.

Sợ mọi người trên bờ hoài nghi, thỉnh thoảng hắn lại ngoi lên trên mặt nước hít thở một chút, nháy mắt đã xuống đến độ sâu hơn hai mét.“Ồ? Lần này hình như có thể xuống sâu hơn một chút.” Dương Thiên ngạc nhiên phát hiện ra hôm nay mình có thể đi sâu hơn một chút nữa, chỗ này đã cách bờ biển khoảng chừng hơn năm mươi mét rồi.Nước biển đạt tới độ sâu hơn năm mét thì gần như không nhìn rõ được cái gì nữa, ở độ sâu này nước cũng không còn trong xanh nên hầu như mọi người chỉ nhìn thấy một màu đen kịt.Nhưng Dương Thiên có hạt châu thần bí hỗ trợ, thế nên cho dù nước có đục đến đâu thì hắn vẫn có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.Bên trái có ba con tôm hùm lớn, bên phải có năm con cua lớn.

Ồ, cá biển cũng rất lớn.Dương Thiên di chuyển dưới đáy biển như giẫm lên đất bằng, thân thể hắn cũng không cồng kềnh như trên bờ nữa.

Hắn nhanh tay lẹ mắt, thỉnh thoảng lại bắt được một con tôm hùm hoặc một con cua nhét vào trong túi lưới..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất