Cửu Long Kéo Quan

Chương 69: Bái Sư Học Đạo (1).

Chương 69: Bái Sư Học Đạo (1).

Nghe Khương Tuyết Dương nói Thùy Họa là người trong ma đạo, tôi thật sự khủng hoảng lắm, bởi vì nhân gian hiện tại sớm đã không còn ma đạo tại thế nữa.
Tôi không phải là người của môn đạo, đối với căn nguyên ma đạo không biết được gì nhiều, chỉ biết từ khi tự lập giáo phái đến nay, ma giáo đều phải chịu đựng đủ những chỉ trích của nhân đạo và tiên đạo.
Bởi vì đó là giáo lý hữu giáo vô loại, hầu hết các đệ tử trong môn phái lấy thú vật, chim muông, dị vật luyện hóa thành hình, không phân biệt người ngợm thế nào, loài vật không có nguồn gốc đặc trưng hay gì đó, đều có thể nhập đàn chung sống.
Cũng chính bởi vì thế, ma đạo trong Tam giới có số lượng nhân khẩu nhiều nhất, chiến lực cũng mạnh nhất.
Cho nên khi bắt đầu cuộc chiến phong thần, vốn dĩ là cục diện tam đạo tranh phong, nhưng cuối cùng lại trở thành người tiên hai đạo liên thụ chèn ép ma đạo.
Sau cùng, đến cả âm ti cũng tham dự vào trận chiến, liên thủ với vực trả hồn vây giết ma đạo tổ sư.
Đến lúc đó mới có thể ngưng được hỗn chiến phong thần, mở ra thời đại Mạt pháp tại nhân gian.
Khương Tuyết Dương nói Thùy Họa là người của ma đạo, nhưng mà từ khi trận chiến phong thần kết thúc, nhân giới đã tiến vào thời đại mạt pháp, đến nay cũng đã tầm ba nghìn năm rồi mà, vậy thì làm sao còn có thể tồn tại người của ma đạo được cơ chứ?Nghĩ đến đây tôi liền hỏi: “Tiên cô, ma đạo không phải đã biến mất khỏi nhân gian rất lâu rồi sao?”
“Ma đạo chưa bao giờ biến mất, chỉ là vẫn luôn ẩn thế không xuất hiện mà thôi.
Năm xưa khi trận chiến phong thần kết thúc, đệ tử ma tộc là cố ý biến mất đấy, chứ không phải bị tiên đạo và nhân đạo đuổi cùng giết tận đâu.”
“Tôi vẫn còn chỗ không hiểu, nếu như các người biết Hoàng Hà Nương Nương là người của ma đạo, vậy thì làm sao có thể nhẫn nhịn để cô ấy tồn tại cho đến giờ?” Tôi lại hỏi.
“Ban đầu đạo môn không hề biết cô ấy là người của ma đạo, chỉ xem cô ấy như một cô gái nông thôn bị đưa đi hiến tế bốn trăm năm trước thôi.
Cho đến khi đàm Cửu Long có biến, tám vị Hoàng Hà Đại Vương đều tử trận, chỉ duy nhất cô ấy còn sống, đến khi đó mới gây sự chú ý cho đạo môn.”
Khương Tuyết Dương nói, từ sau khi xảy ra chuyện của đàm Cửu Long, bên đạo môn đã bắt đầu nghi ngờ Hoàng Hà Nương Nương rồi, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ chứ không động đến cô ấy.
Bởi vì cô ấy cùng với đàm Cửu Long năm xưa có liên quan rất lớn, mà phủ Thiên Sư lại không muốn phanh phui chân tướng đàm Cửu Long.
Thật ra âm ti cũng từng nghi ngờ, miếu Thành Hoàng đã nhiều lần mượn cớ tranh giành sông Hoàng Hà làm khó cô ấy, chỉ tiếc là Hoàng Hà Nương Nương che giấu quá kỹ đi, âm ti không bắt được kẽ hở nào cả.
“Hiện giờ cô ấy mượn đại hôn của hai người để bái thiên địa tuyên bố nhập thế, chắc là không muốn giấu giếm nữa rồi.”
“Nếu như cô ấy bộc lộ thân phận, có phải âm ti và đạo môn sẽ bắt đầu chống đối cô ấy không?” Tôi hỏi.
“Dễ gì.”
“Tại sao chứ? Các người có thể nhẫn nhịn được tàn dư còn sót lại của ma đạo sao?” Tôi có chút khó hiểu.
“Không phải chúng tôi khoan nhượng, mà là hiện giờ không ai có thể động đến cô ấy nữa! Cậu đừng quên bây giờ thời đại Mạt pháp vẫn chưa kết thúc, chiến lực mà nhân gian tiên phong chính là huyền quan.
Bản chất của Hoàng Hà Nương Nương vốn là âm linh, có thể nhập thế thành người là cảnh giới của nguyên thần mới có được.”
Ờ thì… Thật ra tôi muốn nói lý do Hoàng Hà Nương Nương có thể vĩnh cố âm thân nhập thế làm người, là bởi vì tôi đưa cô ấy phục dùng một viên Giao Nhân Lệ.
Nhưng chuyện này thì chắc chắn tôi sẽ không nói, tôi chỉ là vì người cô ấy muốn gả không phải là tôi mà khó chịu chút thôi, chứ chưa từng nghĩ đến muốn trả thù hoặc làm cô ấy tổn thương.
Nếu như để đạo môn và âm ti biết Thùy Họa không phải nguyên thần tu vi, chắc chắn sẽ động thủ với cô ấy.
Bây giờ thân phận của Thùy Họa tôi đã rõ rồi, vậy thì thân phận của Bạch lão quỷ thì sao?“Tiên cô, không biết cô đối với chú Bạch hiểu biết được bao nhiêu?” Tôi hỏi.
“Sự tồn tại của Bạch Hà Sầu vẫn luôn là một câu đố, nhưng đa phần cũng không thoát khỏi dính líu đến ma đạo đâu.
Khi tôi đến phủ Thiên Sư làm khách, nghe họ nói đến một số chuyện nội bộ của vị đạo sĩ năm xưa.
Ông ta lấy bố trận mắt sông đút chín tượng đầu rồng để bình định oán khí, chuyện này vốn đã hao tổn thiên cơ, vậy mà giữa đường lại tòi ra tổ tiên Bạch gia cất giấu một tượng đầu rồng cuối cùng.
Dẫn đến trận pháp tàn khuyết, cái lỗ của mắt sông cuối cùng cũng từ cửa tử biến thành sinh môn.”
Khương Tuyết Dương còn nói, không chỉ thân phận của Bạch Hà Sầu thần bí khó đoán, sợ rằng nguyên cái Bạch gia cũng không thoát khỏi liên quan đến ma đạo.
Bạch lão quỷ lần này đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, chắc cũng đã biết thân phận của ông không giấu giếm được nữa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất