Chương 85: Tử Chiến Bất Phục (1).
Khương Tuyết Dương một kiếm đâm ra, trời đất lập tức biến đổi, gió giục mây vần.
Tuy từ sớm tôi đã biết những người có đạo hạnh thâm sâu có thể hô mưa gọi gió, nhưng đến tận hôm nay tôi mới được mở mang tầm mắt.
Nhát kiếm này mang theo gió, dẫn theo mưa, cả quảng trường của thánh điện Đẩu Mẫu đều bị mưa gió bủa vây lấy.
Khương Tuyết Dương ra tay không phải muốn công kích, mà là để tạo thế, sau khi mưa gió thành hình thì kiếm pháp của cô ấy càng có uy lực, khiến đối phương nhìn không thấu kiếm pháp của mình.
“Chân lôi xán lạn, xin dẫn kiếm đi!”
Lữ Thuần đối mặt với mưa gió đang ập đến trước mặt, mở miệng niệm một câu chú.
Giây kế tiếp mây đen mịt mù lấp đầy hết bầu trời cùng với tiếng sấm vang dội.
Tuy rằng mưa gió của Khương Tuyết Dương gây động tĩnh rất lớn, nhưng so với lôi phong sấm sét của Lữ Thuần thì vẫn còn kém xa lắm, mưa gió lộn xộn, tiếng gió bị che lấp toàn bộ bởi tiếng sấm gầm rú.
Tiếng sấm cứ từng đợt nối tiếp nhau trổi dậy, cơn mưa càng lúc càng yếu đi, tiếng gió cũng dần dần không còn cảm nhận được nữa.
Hai người vẫn chưa chính thức vào trận, thắng thua đã được tỏ rõ hết rồi.
Đến khi thật sự giao đấu, Khương Tuyết Dương bị sức mạnh của sấm từ thanh kiếm trấn tà của Lữ Thuần đánh đến không có đường nào để chống trả, chỉ có thể dựa vào gió để thi triển thân pháp để né tránh.
Chắc có lẽ cả đời Khương Tuyết Dương chưa từng nhếch nhác đến thế, một kiếm cũng không gắng gượng nổi.
Nhưng cô ấy không có ý định nhận thua, rõ ràng hiện giờ bản thân giống như một chiếc lá khô trong trận mưa bão, nhưng vẫn kiên trì không để mình rơi xuống.
Đều nói thua người không thua trận, Khương Tuyết Dương e rằng thua trận còn thua cả người thôi.
Mưa gió vốn dĩ giúp cho uy lực của kiếm pháp tăng thêm, mà bây giờ toàn bộ đều đánh ngược lên người của cô ấy, đầu tóc rối bời, đạo bào trắng tuyết đều ướt đẫm, nhìn không được nhã quan cho lắm.
Cô ấy càng nhếch nhác thì Lữ Thuần càng không vội phân bua.
Hắn ta vốn toàn tâm muốn đạp người khác để thượng vị, đương nhiên hy vọng Khương Tuyết Dương thua càng thảm càng tốt.
Lại thêm một tiếng vang cực lớn, giống như ánh đèn đang phát sáng rực rỡ.
Khương Tuyết Dương vừa tránh được tia sét đánh xuống, giây tiếp theo liền thấy Lữ Thuần đã xuất hiện bên cạnh mình một cách quỷ dị, một tay chém rách luôn cả đạo bào của cô.
Đạo bào chính là pháp y, vạt áo phía sau bị chém rách để lộ những bộ phận không đứng đắn, đây không còn là một trận đấu pháp nữa, mà là đang sỉ nhục một cách công khai đây mà.
Cả giáo phái Toàn Chân đều rất phẫn nộ, nhưng trận đấu này là do Khương Tuyết Dương đề xuất, chỉ cần cô ấy không nhận thua, không ai có thể thay cô ấy nói được gì cả.
Đúng là thằng điên mà, cách làm này của Lữ Thuần làm gì có điểm nào giống người tu hành cơ chứ.
Cũng không biết hắn hương khói có môn đạo nào, vậy mà để hắn kết tụ ra nguyên thần cơ chứ!Tôi nhìn mà sôi cả máu, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.
Sấm sét đang dâng trào trong trận đấu, các phiến đá trên mặt đất hoàn toàn bị đánh vỡ tan tành, nếu như tôi xông ra thì chỉ có con đường chết mà thôi.
“Với chút đạo hạnh này mà muốn ra mặt cho anh sao, thật nực cười.”
Đạo cô bên cạnh tôi mở miệng cười lạnh nói.
Ban đầu tôi cảm thấy bóng dáng cô rất quen thuộc, đến khi cô ấy mở miệng rồi mới nhận ra cô ấy là ai.
Tôi vội vàng nhìn dáo dác xung quanh, phát hiện mọi người đều chăm chú quan sát trận đấu, mới yên tâm lên tiếng hỏi nhỏ: “Sao em lại có mặt ở đây?”
“Cấm bộ em tặng anh có phong ấn một chút thần niệm của em, từ lúc Lữ Thuần làm khó anh em đã cảm nhận được rồi.”
Thùy Họa nói.
“Ở đây có bao nhiêu người của đạo môn, em không sợ bị lộ thân phận sao?” Tôi hỏi.
“Làm sao, bây giờ không còn lo lắng cho sư phụ anh, mà chuyển sang quan tâm em rồi à? Bị lộ thân phận thì sao? Bí ẩn đàm Cửu Long chưa sáng tỏ thì phủ Thiên Sư sẽ không động thủ với em đâu.”
“Trước đó thì không, nhưng bây giờ xuất hiện một tên Lữ Thuần, em không nên lấy thân mạo hiểm như thế.”
“Chiến lực năm đó của Ma đạo tổ sư có thể sánh ngang với thập nhị thiên tôn, khư khư một nguyên thần chẳng qua chỉ là con ong cái kiến mà thôi.”
Thùy Họa lạnh lùng nói.
“Những gì em nói chỉ xảy ra trong thời đại phong thần mà thôi, bây giờ nhân giới không còn Ma đạo tổ sư nữa, em cũng không phải là Phá Quân năm xưa.
Chiến lực của Lữ Thuần em cũng nhìn thấy rồi mà, em không phải đối thủ của hắn.
Thùy Họa, nghe lời anh được không? Quay về đi, nhân lúc chưa ai phát hiện ra em.”
Tôi thành khẩn khuyên cô ấy.
“Cho dù em không phải là Phá Quân năm xưa, anh làm sao biết được em đánh không lại hắn chứ?”
“Đạo hạnh của sư phụ anh lợi hại đến thế cũng bị hắn đánh cho tơi tả, cảnh giới huyền quan có thiên phú cách mấy cũng không phải là đối thủ của hắn em có hiểu không?.”
Thời đại Mạt pháp rất khó kết tụ ra nguyên thần, Thùy Họa nhập thế được chẳng qua nhờ viên Giao Nhân Lệ ban cho mà thôi.
“Anh có biết vì sao em phải cần đến bảy ngày để luyện hóa Giao Nhân Lệ?” Thùy Họa giống như nhìn thấy cảm nghĩ của tôi, đột nhiên nhìn tôi hỏi.
“Vì sao?” Tôi hỏi.
“Thần thức ẩn giấu trong bảy phách, nếu như dùng nguyên thần để thay thế thần thức thì cần hao phí bảy ngày.
Em thừa nhận Lữ Thuần rất mạnh, nhưng hắn vẫn không ở trong phạm vi cố kỵ của em.
Chiêu thức chí mạng của phủ Thiên Sư cũng không phải hắn.
Anh có vẻ đã đánh giá thấp về em cùng với phủ Thiên Sư rồi đúng không?”