Cửu Long Kéo Quan

Chương 86: Tử Chiến Bất Phục (2).

Chương 86: Tử Chiến Bất Phục (2).

Câu nói này của Thùy Họa đã khiến tôi kinh ngạc vô cùng.
Tôi luôn nghĩ rằng tu vi của cô ấy chỉ đạt cảnh giới huyền quan mà thôi, nhưng không ngờ cô ấy đã có thể kết tụ ra nguyên thần, mà còn trước cả Lữ Thuần nữa chứ.
Vậy thì tôi yên tâm rồi, không còn lo lắng Lữ Thuần sẽ làm khó cô ấy nữa.
Chỉ là, Thùy Họa nói chiêu thức chí mạng của phủ Thiên Sư là người khác, cái này thì tôi không hiểu cho lắm, không lẽ thời đại Mạt pháp đã từng tồn tại người có thể vượt qua cảnh giới nguyên thần sao?“Thắng thua đã định, đám cáo già của phủ Thiên Sư cũng đã đến lúc tỉnh lại rồi.
Em phải đi đây, anh có muốn đi cùng em không? Tiết Hạ Nguyên chỉ còn vài ngày thôi, em không muốn anh xảy ra chuyện gì trong lúc này đâu.”
“Chưa đến tiết Hạ Nguyên thì anh sẽ không theo em đi đâu, cho dù anh có là người đó đi chăng nữa, thì cũng không thay đổi được gì, anh cũng sẽ không theo em đi.”
Tôi đáp.
“Anh đã biết cái mạng em đang cược là của ai rồi?” Đôi mắt Thùy Họa lấp lánh nhìn tôi hỏi.
“Thất Sát, tên giặc nhiễu loạn thế giới.”
Thùy Họa đi rồi.
Cô đến vừa đúng lúc, đi cũng rất yên lặng, từ đầu tới cuối không ai nhận ra được cô cả.
Trận đấu tại trung tâm quảng trường cũng đã đến hồi kết rồi, chân khí của Khương Tuyết Dương gần như đã cạn kiệt, hiện tại cô ấy chỉ dựa vào ý chí để cố gắng chống đỡ mà thôi.
Đạo bào rách nát, đến cả sợi vải tiêu dao để cột tóc cũng bị Lữ Thuần dùng kiếm khí chém đứt, tóc tai rũ rượi không có một chút phong thái gì của người tu đạo cả.
Nhớ lại hôm đầu tiên gặp cô, chỉ vài câu đã có thể đánh lùi được âm binh, một bước một trượng khiến tôi kính nể vô cùng, bây giờ Khương Tuyết Dương được cho là rơi từ trên trời xuống.
Mà xảy ra cớ sự ngày hôm nay, tất cả đều do cô ấy ra mặt cho tôi…Nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Khương Tuyết Dương như thế, Lữ Thuần mãn nguyện chuẩn bị thu dọn hiện trường.
Tất cả mọi người đều nhìn theo động tác của hắn không rời, ngay đến cả ánh mắt của chưởng giáo núi Long Hổ cũng tinh quang xán lạn.
Nhưng Khương Tuyết Dương đâu có ý định nhận thua đâu, nhìn bộ dạng cũng đủ hiểu, trừ khi cô nằm xuống bất động, chứ bảo cô nhận thua thì đó là chuyện không thể nào.
“Còn không nhận thua sao?” Lữ Thuần hỏi.
“Khương Tuyết Dương tôi trước giờ không biết chữ thua viết như thế nào!”

“Được, tôi sẽ dùng nhát kiếm cuối cùng, nếu như cô có thể tránh khỏi thì xem như chúng ta ngang nhau, nhưng lỡ không may cô có gì bất trắc, vậy thì Toàn Chân giáo không được trách tôi ác độc vô tình.”
Câu nói này của Lữ Thuần là một lời cảnh cáo cũng là lời tuyên bố đối với tất cả mọi người.
Đã quá rõ ràng rồi, nếu như Khương Tuyết Dương cứ kiên trì không nhận thua, vậy thì lỡ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không liên quan gì đến hắn ta cả.
“Tuyết Dương, quay về đây!”
Giọng nói của Lữ Thuần vừa dứt, chưởng môn của Toàn Chân giáo liền lớn tiếng gọi Khương Tuyết Dương đừng dại dột.
Các đệ tử còn lại của Toàn Chân giáo ai nấy đều nước mắt lưng tròng nhìn về phía cô đang gục ngã.
Từ lúc trở thành hành tẩu thiên hạ đến nay, cô đã vì Toàn Chân giáo mà hy sinh rất nhiều, cũng đã đem đến cho Toàn Chân giáo bao nhiêu danh vọng và sự tôn kính.
Nếu như cô ấy vì trận chiến này mà mất mạng hoặc hủy hoại đạo tâm, chắc chắn trong tương lai Toàn Chân giáo sẽ không có hành tẩu riêng của mình trong một thời gian dài.
Nữ hào kiệt trong đạo môn vốn đã rất ít, mà đạo cô trẻ tuổi xinh đẹp như Khương Tuyết Dương đây thì càng hiếm gặp hơn nữa, trong Toàn Chân giáo không biết bao nhiêu người đã âm thầm mến mộ cô ấy.
“Lữ Thuần, đến đây là được rồi.
Trận đấu giữa hai người, các đạo hữu có mặt đều nhìn thấy, kết quả không cần nói cũng tự hiểu thôi.”
Chưởng giáo núi Long Hổ lên tiếng.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, xin tuân theo lời của chưởng giáo.”
Tuy Lữ Thuần ngông cuồng, nhưng nhìn thấy rõ hắn vô cùng tôn kính chưởng giáo của mình.
Trận đấu kéo dài cho đến tận bây giờ cũng đã đến lúc phải kết thúc thôi.
Sức mạnh của nguyên thần thật sự quá khủng khiếp, tuy rằng Khương Tuyết Dương thảm bại, nhưng vẫn ráng gồng cho đến tận bây giờ.
Không chỉ không thua người, ngược lại còn khiến cho tất cả càng kính nể cô hơn.
Nhìn thấy Lữ Thuần rút lui, đám đông cũng bắt đầu theo chân chưởng giáo núi Long Hổ đi về chánh điện.
Chính vào lúc đó, mọi người chú ý đến một vấn đề, mây trên trời vẫn chưa tan, những hạt mưa vẫn còn rơi lất phất.
Mưa gió vốn là do Khương Tuyết Dương kéo đến, nếu mưa gió vẫn còn, chứng tỏ là cô ấy vẫn còn tiếp tục chiến đấu.
Nhìn sang phía Khương Tuyết Dương, cô ấy vẫn đứng ngay trung tâm, thanh kiếm Trai Trám vẫn chưa thu vào.
“Khương đạo hữu đây là…?” Chưởng giáo núi Long Hổ đã đi đến cửa chánh điện, phát hiện ra mưa gió vẫn chưa ngừng, liền quay đầu lại hỏi.
“Ha ha.
Thắng thua chưa định, Lữ Thuần sỉ nhục tôi như thế, muốn kết thúc là kết thúc sao?” Khương Tuyết Dương cười lạnh đáp lời.
“Vậy thì, ý của Khương hành tẩu là…? Chưởng giáo núi Long Hổ cau mày hỏi.
“CHIẾN!”



Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất