Cửu Long Kéo Quan

Chương 92: Đạo Sĩ Năm Xưa (2).

Chương 92: Đạo Sĩ Năm Xưa (2).

Quả nhiên, trầm mặc một lúc, chưởng giáo liền lên tiếng nói ra vi danh của người đó.
“Tạ Lưu Vân.”
Cái tên này chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, lóe lên trong tiềm thức của tôi, chưa kịp đề phòng gì thì cơ thể tôi xém chút là ngã nhào xuống đất.
Ba chữ này giống như có ma lực vậy, trong đầu tôi khi ấy một màn trống rỗng, tiếp theo sau đó tựa như một cuốn phim bắt đầu tua lại biết bao nhiêu ký ức trong thức hải sâu thẳm.
Và rồi, cuối cùng tôi vẫn không cảm nhận rõ ràng được chi tiết nào cả, tất cả ký ức đều bị chôn vùi trong thức hải.
Không biết qua bao nhiêu lâu, lúc tôi giật mình tỉnh hồn thì khắp người đều ướt đẫm mồ hôi.
Từ nãy cho đến giờ, vị chưởng giáo đó vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chặp vào tôi, hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Tôi không dám mở miệng hỏi gì, chỉ lẳng lặng nhìn bức tranh của vị đạo sĩ đó lần nữa.
Phong cảnh trong tranh không thay đổi gì, thân hình của vị đạo sĩ vẫn thế, chỉ là không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, tôi cứ cảm thấy ánh mắt của ông đã khác rồi.
Đôi mắt vốn dĩ bình lặng điềm tĩnh bây giờ lại trở nên vô cùng sắt bén lạnh lẽo, thậm chí còn mang theo vẻ kiêu ngạo xem thường mọi thứ.
“Vách núi trong tranh là nơi nào thế ạ?” Nhìn thấy chưởng giáo đã ổn định lại, tôi liền hỏi.
“Hóa Sơn Bắc Phong.
Đợi sau chuyện đàm Cửu Long, ngươi có thể đến đó thử xem.”
Hóa Sơn từ xưa giờ là thánh địa của đạo môn, được động thiên thứ tư phù trợ.
Bốn mặt Bắc Phong đều khác biệt không giống nhau, ngó lên là mây, dưới thông địa mạch, nguy nga xuất chúng, có Đài Nặc Vân, cũng chính vì thế mà nó còn có tên là Vân Đài Phong.
Lý Bạch từng ghi chép lại câu thơ: Bạch Đế Kim Tinh Vận Nguyên Khí, Thạch Tác Liên Hoa Vân Tác Đài.
Sau này người đời sau đều gọi Bắc Phong là Vân Tọa Đài.
Chưởng giáo Long Hổ nói, hơn một trăm năm trước, vị đạo sĩ đã từng tham gia đấu pháp đại hội tại Hóa Sơn.
Trong trận đấu của đại hội này, vị đạo sĩ đó tuyệt kỹ hơn người, lấy thuật pháp của tứ đại truyền thuyết gây chấn động toàn đạo môn, cũng là vì muốn đem lại vinh dự vô thượng cho phái Chính Nhất Uy Mãnh núi Long Hổ.
Phủ Thiên Sư thời đó chưa có tiếng tăm gì, thế nhân chỉ tôn sùng phái Chính Nhất Uy Mãnh núi Long Hổ mà thôi.
Không được như bây giờ, chỉ còn duy nhất phủ Thiên Sư.
Tuy rằng tên của vị đạo sĩ được phủ Thiên Sư ghi chép lại, nhưng thực chất sinh thời ông chưa từng gia nhập vào phủ Thiên Sư.
“Không gia nhập vào phủ Thiên Sư là như nào?" Tôi hỏi.
“Bất đồng quan điểm.
Lúc đó là thời đại hỗn loạn, phủ Thiên Sư chủ trương tái sinh nhân đạo, giáo hóa thế nhân phải trung thành với giáo nghĩa nhân đạo.
Nhưng sư đệ lại nghĩ rằng, thời loạn thế rất nhanh sẽ qua thôi, không cần thiết phải thay đổi tín ngưỡng của họ làm gì.
Thật ra, đây không phải là trọng điểm để phát sinh phân kỳ.”
“Thế trọng điểm là gì?” Tôi nói.
“Trọng điểm là phủ Thiên Sư tích cực nhập thế, chỉ là muốn mượn lòng tín nhiệm của nhân giới để khởi động Hàm Cốc Quan.”
“Hàm Cốc quan là nhà tổ của nhân đạo, trong thời đại Mạt pháp đã bị Thiên Đạo phong cấm, truyền thuyết bảo rằng chỉ cần lòng dân kết tụ đến một mức độ nào đó, thì sẽ có thể giải được phong ấn của Thiên Đạo, để Hàm Cốc Quan có thể tái hiện tại nhân gian.
“Làm thế thì có ích lợi gì cho họ sao?”
“Bên trong Hàm Cốc Quan có thờ phụng vô số vị thiên tôn, cho nên nơi đó mới được gọi là nhà tổ của nhân đạo, đạo pháp thần thuật, linh đan miêu dược, công đức pháp khí.
Một khi khởi động Hàm Cốc Quân, đạo môn nhân giới liền có cơ hội gia nhập vào tọa đàm của đại đạo chi âm, thậm chí có thể tìm được bí quyết trường sinh.”
“Hèn gì, ra là vì trường sinh đó he.
Nhưng tại sao người đó lại phản đối, không lẽ ông ta không muốn trường sinh sao?” Tôi lại hỏi.
“Tôi hỏi cậu này, cậu có nguyện ý trường sinh không?” Chưởng giáo hỏi lại tôi.
“Đương nhiên là nguyện ý rồi.”
Tôi nghĩ cũng không nghĩ liền trả lời ngay.
Ai mà không muốn mình trường sinh bất lão chứ, dù cho sống không có ích gì, chết êm ả đâu có ngon bằng sống dai đâu.
“Cậu có thể nói dứt khoát thế, là bởi vì cảnh giới của cậu vẫn chưa tới đâu, đợi đến khi cậu đạt đến cảnh giới năm xưa của người đó, thì cậu sẽ hiểu được, có đôi khi, trường sinh bất lão giống như một lời nguyền rủa.”
Tôi ngẫm nghĩ một hồi, cũng chả hiểu vì sao trường sinh lại trở thành nguyền rủa.
Nhưng tôi cũng không quá để tâm đến cái này, trường sinh cái gì đó thật quá viển vông mà…Tôi lại hỏi chưởng giáo một vấn đề mà tôi luôn thắc mắc hổm giờ, chính là cảnh giới tu hành của vị đạo sĩ năm xưa.
“Chưởng giáo, tu vi của người đó thật sự chỉ là tiên phong huyền quan thôi sao?”
“Tiên phong huyền quan làm gì có bản lĩnh đi trộm nước Hoàng Tuyền, huống chi là khiến tám vị Hoàng Hà Đại Vương tử trận chứ.”
Chưởng giáo đáp.
“Tôi nghĩ cũng phải, nhưng tại sao không ai nói qua vị đạo sĩ này đã kết tụ ra nguyên thần nhỉ? Trong thời đại Mạt pháp, nguyên thần rất khó mà kết tụ được, nếu như người đó kết tụ nguyên thần thành công nhất định sẽ được ghi chép trên Đạo Tàng, được người đời truyền miệng về sau.”
“Y quả thật là chưa kết tụ ra nguyên thần, đến cả trường sinh y còn không muốn, vậy thì làm sao y có thể từ bỏ thần thức vốn có của nhân loại cơ chứ?”
“Được thôi, nếu đã không phải là tiên phong huyền quan, cũng không kết tụ nguyên thần, vậy bản lĩnh vốn có trong người từ đâu mà ra chứ?” Tôi suy nghĩ rồi lại nói.
“Tiết Hạ Nguyên sắp đến, đợi đến khi cậu đi tìm thân thế trong đàm Cửu Long thì cậu sẽ hiểu thôi.”
Chưởng giáo trả lời.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất