Chương 91: Phân công nhiệm vụ
"Lúc đầu ta ngây người ở sau núi trong hai năm cũng chỉ mới được truyền hai kiếm, hơn nữa tên phế nhân kia chướng mắt ta, chỉ truyền cho ta kiếm thức, căn bản là không có chỉ điểm cho ta ý cảnh của Thái Bạch Cửu Kiếm Ca, thằng nhóc ngươi có tài năng gì mà được truyền ba kiếm trong một năm, ta ngược lại là muốn xem thử bản lãnh của ngươi!"
Nghĩ như vậy, chiếc sáo nhỏ ở trong bàn tay của hắn phát ra một tiếng rít.
Đàn quạ màu đen đột nhiên tụ tập lại, lao thẳng về phía Lữ Phi Nham, Lữ Phi Nham cười lạnh, thân hình nhẹ nhàng lướt sang một bên, đám quạ kia liền xông về phía Phương Quý.
"Con bà nó, vậy cũng không nói trước một tiếng?"
Trước mắt của Phương Quý bỗng nhiên xuất hiện vô số con quạ, bị hù đến mức run rẩy, thầm mắng Lữ Phi Nham ở trong lòng, nhưng mắt thấy vô số con quạ đang giương móng nhọn và mỏ sắc lao về phía mình, hắn nhất thời cũng không lo được những thứ khác, thân hình nhảy vọt lên trên không trung, thôi động phi kiếm ở dưới chân, một đạo ánh kiếm màu đỏ như máu xuất hiện ở trong tay của hắn, không nghĩ ngợi một chút nào liền thi triển Thái Bạch Cửu Kiếm.
Trượng Kiếm Giang Hồ Lâm Phong Vũ!
Bình thường Phương Quý luyện một kiếm này đều là dùng kiếm đá màu đen, vô cùng nặng nề, bây giờ dùng Quỷ Linh Kiếm để thi triển, lại là lộ ra uy thế càng nhanh sắc bén hơn, chỉ thấy ở bên cạnh hắn trong chớp mắt liền giống như là triển khai từng tầng từng tầng màn sáng màu đỏ, giống như là một chiếc ô màu đỏ, có thể ngăn cản tất cả mưa gió, một kiếm này cơ hồ là đã bảo hộ mọi góc cơ thể của hắn...
Xoạt một tiếng! Một kiếm này đảo qua, tất cả những con quạ vọt tới trước mặt của hắn đều biến thành một đám mưa máu, nổ tung ra xung quanh.
Mấy người ở chung quanh nhận thấy dị động ở bên này cũng đều là giật mình, cùng nhau nhìn lại.
"Hửm?" Ngay ở cách đó không xa, con ngươi của Lữ Phi Nham bỗng nhiên thu nhỏ như châm.
Uy lực mà Phương Quý thi triển một kiếm này còn muốn lớn hơn so với trong sự tưởng tượng của hắn.
Hắn cũng hiểu một kiếm này, hơn nữa còn đã từng khổ luyện, nhưng hắn cũng biết, mặc dù có thể phát huy ra giống như Phương Quý, nhưng lại không thể vận chuyển như ý giống như Phương Quý, không khỏi thầm hận ở trong lòng: "Lúc đầu ta vì luyện một kiếm này đã bỏ ra rất nhiều tiền mời vô số đồng môn đến cho ta luyện kiếm, khổ luyện hai năm cũng chưa chắc đã mạnh hơn thằng nhóc này, điều này nói rõ là tên phế nhân kia..."
"Đã thật sự truyền chân lý Thái Bạch Cửu Kiếm cho thằng nhóc này!"
Rất khó hình dung tư vị ở trong lòng của hắn lúc này, nếu thật sự phải hình dung thì đó chính là sự không cam lòng và phẫn nộ.
"Ai bảo các ngươi lao về phía ta?"
Lại nói sau khi Phương Quý dùng một kiếm chém giết mười mấy con quạ, ở trong lòng cũng giật nảy một cái, hắn đã luyện một kiếm này vô số lần, càng là đã thi triển qua không biết bao nhiêu lần khi bị truy sát, nhưng vẫn là lần đầu tiên dùng một kiếm này để tru sát sinh linh, tràng cảnh mười mấy con quạ biến thành mưa máu trong nháy mắt cũng có một chút nhìn thấy mà giật mình, hắn vừa nói vừa lặng lẽ trốn ra sau lưng của Nhạc Xuyên.
"Mau rời khỏi nơi này đi!" Diệp Chân thấy thế liền nói một câu, tăng nhanh tốc độ.
Tất cả những người khác đều đáp ứng, toàn lực lao đi về phía trước, chỉ có Trương Xung Sơn vừa lao đi, vừa thầm nghĩ ở trong lòng: "Xem ra là thằng nhóc này xác thực đã học được vài thứ ở sau núi, bất quá chỉ dựa vào một kiếm này cũng không được tính là gì, chém giết vài con quạ cũng không được tính là lợi hại, nếu như ta dùng Kim Quang Ngự Thần Quyết để đối đầu với hắn vẫn là có niềm tin chém đầu hắn ở trong vòng ba chiêu..."
Trải qua một phen tàn sát, số lượng quạ ở trong mảnh rừng này đã thiếu đi hơn phân nửa, số còn lại rốt cục cũng sinh ra ý sợ hãi ở dưới sự dũng mãnh của mấy vị đệ tử tiên môn, giống như là người say tỉnh rượu, vừa kêu oang oác, vừa bay tứ tán vào trong rừng.
Xem ra khi dễ diều hâu cùng với sói hoang là còn được, loại sinh vật không có cánh lại còn biết bay này thật sự là không dễ chọc...
Còn đám người Phương Quý thì là tiếp tục đi về phía trước, ở trong thâm sơn, yêu khí tràn đầy, quả thực là đã thúc đẩy sinh trưởng ra không ít quái vật, bất quá đại bộ phận những quái vật này ngay cả yêu thú cũng không được tính, có thể tiện tay chém giết, đám quạ mà bọn hắn gặp phải kia ngược lại còn được tính là quái vật lợi hại nhất, cứ vừa đi vừa nghỉ như vậy, ước chừng một ngày công phu, bọn hắn rốt cục đã tới gần một tòa sơn cốc màu đen.
"Đến rồi!" Diệp Chân là người đầu tiên ngừng lại ở ngoài sơn cốc, núp ở đằng sau một tảng đá lớn, hắn lại lấy ra quyển trục một lần nữa, quan sát một phen rồi nói: "Địa điểm đầu tiên mà vị tán tu kia phát hiện ra yêu thú Anh Đề chính là ở bên trong sơn cốc này, đầu yêu thú này trời sinh đã biết mình sinh ra ở địa phương có phúc phận thâm hậu, cho nên sẽ không tùy tiện rời đi, lại nhìn vào trong sơn cốc này, yêu khí rất thịnh vượng, hơn nữa Anh Đề sẽ đi săn vào ban đêm, bây giờ trời còn chưa tối, cho nên nó nhất định sẽ còn ở trong sơn cốc, chúng ta cần phải chuẩn bị thật tốt!"
Chu Tử Do ngẩng đầu nhìn trời, cau mày nói: "Bây giờ còn cách trời tối khoảng nửa canh giờ, có đủ thời gian hay không?"
Diệp Chân trầm ngâm một phen, nói: "Nếu như kế hoạch thuận lợi hẳn là sẽ đủ, nhưng nếu như có biến số...chẳng lẽ chúng ta lại còn phải đợi thêm một đêm? Bắt yêu thú Anh Đề tốt nhất chính là vào ban ngày, ban đêm nó sẽ càng hung ác điên cuồng, lại không dễ bố trí bẫy rập..."
Tất cả mọi người đều không quyết định chắc chắn được, liền quay nhìn sang Lữ Phi Nham.
Lữ Phi Nham cũng không có trốn ở sau tảng đá lớn, mà là đứng ở phía trước sơn cốc, thản nhiên nói: "Bất quá chỉ là một đầu yêu thú trung giai mà thôi, cũng không phải là chưa từng bắt qua, làm sao lại phải khổ sở đợi thêm một đêm, huống hồ lần này chúng ta vốn đã làm đủ chuẩn bị, nếu thất thủ mới là trò cười, vẫn nên làm việc theo kế hoạch đã định ra, mau mau bắt nó mang trở về tiên môn!"
Hắn là người lĩnh đội, tự nhiên là không có ai ý kiến.
Thế là Diệp Chân liền trực tiếp lấy ra một đạo trận đồ, cùng với các loại trận kỳ, ngọc giản, lần lượt phân công nhiệm vụ: "Nhạc Xuyên sư đệ, ngươi hãy đi đến phía đông mười dặm, dựa vào ngọc giản mà ta đưa cho ngươi, bố trí những trận kỳ này xuống, sau đó canh giữ ở bên ngoài trăm trượng, hành động tuỳ theo tình huống, Tử Do sư đệ, ngươi hãy đi đến phía tây bảy dặm, bố trí xuống những trận kỳ này, lại đào một cái hố sâu, dùng phù triện để che giấu vết tích!"
"Lữ sư huynh, vị trí này sẽ do sư huynh đích thân tọa trấn, mà ta sẽ đi đến phía nam làm một chút bố trí tương ứng rồi sẽ trở về!"
Hắn am hiểu trận pháp, lại là tâm phúc của Lữ Phi Nham, đối với sự an bài của hắn, cũng không có ai đưa ra dị nghị, tất cả đều đáp ứng, liền ngay cả Lữ Phi Nham cũng khẽ gật đầu một cái, rất là tín nhiệm hắn.