Chương 92: Thừa nhận
Nhưng vào lúc này, Phương Quý lại nhìn ra dấu vết không đúng, cẩn thận hỏi: "Diệp sư huynh, vậy thì...chúng ta sẽ làm gì?"
Diệp Chân quay người lại, cười tủm tỉm nhìn Phương Quý một cái, nói: "Phương Quý sư đệ, Trương Xung Sơn sư đệ, hai người các ngươi thế nhưng là trọng điểm trong lần kế hoạch này, ta sớm đã sớm có kế hoạch thỏa đáng, có thể thành công hay không chính là nhìn vào biểu hiện của các ngươi như thế nào!"
"Hửm?" Trong lòng của Phương Quý giật một cái, thấy được dáng vẻ tươi cười của Lý đồ tể trước khi mổ heo từ trên mặt của đối phương.
Mà ở sau lưng của Phương Quý, Trương Xung Sơn thì cười khẽ, nói: "Phương Quý sư đệ, ta cũng biết kế hoạch, hãy đi theo ta!"
"Đám khốn kiếp này quả nhiên là đều không có lòng tốt..."
Ở trong lòng của Phương Quý hiểu rõ, ở trên mặt lại là lộ ra biểu lộ u mê hoàn toàn không có phòng bị, rón rén đi theo Trương Xung Sơn rời đi. Bọn hắn lo lắng làm kinh động đến yêu thú Anh Đề ở trong sơn cốc này, cũng không dám ngự kiếm, chỉ là dùng hai chân đi xuyên qua giữa khu rừng, lượn quanh vùng sơn cốc màu đen này, đi được nửa ngày, lại chọn một con đường nhỏ, đi từng bước một, bước đi vào bên trong sơn cốc.
Trong cốc đen ngòm, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, có một loại tĩnh mịch đè nén.
Trương Xung Sơn cố ý đi ở phía sau Phương Quý, nhìn chằm chằm vào Phương Quý, sợ Phương Quý chạy mất, mỗi khi đi một đoạn liền chỉ cho Phương Quý nên ngoặt chỗ nào, không bao lâu, hai người đã thâm nhập vào trong cốc được bốn, năm dặm đường, lại đi tới phía trước một sườn núi thấp, núp ở phía sau một tảng đá trên sườn núi, chỉ thấy đáy vực chính là một cái lỗ lớn sâu không lường được, không biết sâu bao nhiêu, cũng không nhìn thấy bất luận tia ánh sáng nào.
"Phương Quý sư đệ, đã đến thời điểm ngươi lập đại công!" Trương Xung Sơn hạ thấp giọng, cười một tiếng đối với Phương Quý, nói: "Ngươi cho rằng chỉ bằng vào một chút tu vi của ngươi là có thể lọt vào mắt của Lữ sư huynh? Kỳ thật cũng là bởi vì ngươi có ưu thế mà chúng ta không có, vừa rồi ngươi cũng đã nhìn thấy, Diệp Chân sư huynh đã bày ra mai phục ở phía đông cốc, hết thảy cũng đã được chuẩn bị, còn lại là dựa vào ngươi!"
Vừa nói, hắn vừa cười thư sướng, dùng ánh mắt rất có thâm ý nhìn chằm chằm Phương Quý, nói: "Động sâu ở dưới vách núi này chính là hang ổ của đầu yêu thú Anh Đề kia, lát nữa ngươi hãy cắt bàn tay, vẩy máu tươi vào, yêu thú Anh Đề thích đồng nam nhất, nhất định sẽ bị ngươi dẫn dụ đi ra, sau đó ngươi hãy chạy trốn về hướng tây, dẫn yêu thú đi theo, ta sẽ tiếp ứng ở hậu phương, chúng ta cùng nhau hàng phục nó..."
"Tên vương bát đản này muốn hại ta?" Phương Quý nghe vậy liền cảm thấy giận dữ ở trong lòng, làm sao còn không biết Trương Xung Sơn muốn dùng bản thân để làm mồi dụ?
Nghĩ thầm ngươi có thù với ta, ta cũng có thù với ngươi, nhưng ta nhiều nhất chỉ muốn đánh ngươi một chầu, ngươi lại muốn giết ta?
Suy nghĩ nhất thời thay đổi nhanh chóng, ở trên mặt lại giả vờ ra bộ dáng khẩn trương, hỏi: "Trương sư huynh, yêu thú sẽ không nuốt ta chứ?"
Biểu lộ trêu tức ở trên mặt của Trương Xung Sơn lóe lên một cái rồi biến mất, cố ý giả bộ ra biểu lộ thản nhiên, nói: "Nào có chứ, ngươi chỉ cần vẩy máu tươi vào sau đó chạy trốn, yêu thú sẽ không thể đuổi kịp ngươi, Phương Quý sư đệ có danh xưng là Quỷ Ảnh Tử, thuật phi kiếm chính là nổi tiếng từ trước đến nay không phải sao? Huống chi, còn có ta giúp ngươi nhìn chằm chằm ở chỗ này, nếu có nguy hiểm ta sẽ lập tức cứu ngươi..."
"Cứu ta? Nhìn ta chằm chằm mới là thật!" Lòng của Phương Quý giống như gương sáng, suy nghĩ xoay chuyển.
Nhóm người này chỉ sợ là vào thời điểm bắt đầu lôi kéo mình cũng đã nghĩ kỹ kế hoạch, Trương Xung Sơn không thể nghi ngờ là có đóng góp rất lớn, cũng khó trách Lữ Phi Nham chỉ mang theo vài người như vậy liền dám đến đây hàng phục yêu thú, đây là bởi vì từ lúc vừa mới bắt đầu bọn hắn liền có dự định hi sinh mình, bây giờ Trương Xung Sơn đưa mình tới đây chỉ sợ cũng là cố ý nhìn mình chằm chằm, để phòng mình chạy trốn.
Coi như mình không đi xuống hắn cũng sẽ ném mình xuống!
Từ lúc vừa mới bắt đầu, nhiệm vụ lần này đã chính là tử cục, chỉ là rất kỳ quái, vì sao đồng tiền lại giúp mình chọn bọn hắn?
Không kịp nghĩ nhiều nữa!
Phương Quý lập tức bày ra bộ dáng khẩn trương, nói: "Trương sư huynh, ta có chuyện muốn nói với ngươi..."
Trương Xung Sơn nhíu mày, cười nói: "Cứ nói đi!"
"Ngươi nói là máu của đồng nam mới có tác dụng đúng không..." Phương Quý nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Nhưng vào rất nhiều năm trước, tại một đêm gió lớn, ta đã cùng với quả phụ sát vách..."
Trương Xung Sơn ngơ ngác một chút mới phản ứng lại, ở trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười nghiền ngẫm, nói: "Phương Quý tiểu sư đệ, ngươi đừng có nói đùa, muốn phân biệt nguyên dương cũng không khó, ta đã tu hành nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả việc ngươi có phải là đồng tử chi thân hay không cũng không phân biệt được hay sao, đừng có tiếp tục trì hoãn thời gian, mấy vị sư huynh thế nhưng đều đang chờ đợi..."
Phương Quý nhất thời im lặng, không ngừng đảo tròng mắt.
Lúc này Trương Xung Sơn đã đè chuôi kiếm ở bên eo xuống, ở ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm vào Phương Quý, nói: "Phương Quý sư đệ, đừng có nghĩ nhiều như vậy, muốn kiếm được công đức mà không mạo hiểm thì sao được, ngươi cũng phải nhớ kỹ, nhất định phải chạy về hướng đông, ở hướng đông có mấy vị sư huynh tiếp ứng thì ngươi mới có thể sống sót, còn nếu chạy theo hướng khác ngươi chỉ có một con đường chết..."
Vừa nói, hắn vừa âm thầm quyết định, chuẩn bị cưỡng ép ném Phương Quý xuống.
Hắn đều đã tính toán qua tất cả các loại phản ứng của Phương Quý, cho dù không làm cũng phải làm.
"Ừm, ta biết rồi!"
Bất quá, ra ngoài dự liệu của hắn là, Phương Quý lại gật đầu nhẹ, giống như là đã hạ quyết tâm, cẩn thận từng li từng tí tế phi kiếm lên, sau đó xoay đầu lại, lộ ra thần sắc ngưng trọng hướng về phía Trương Xung Sơn, nói: "Trương sư huynh, ngươi làm người cũng thực sự không tồi, ta cảm thấy có một chút lỗi đối với ngươi, đoạt vị trí Top 10 của ngươi ở trong thí luyện..."
Trương Xung Sơn nghe vậy liền khẽ giật mình, trên mặt lóe lên một tia âm tàn, nói: "Ha ha, không có việc gì!"
Phương Quý nói: "Ta chẳng những đoạt vị trí Top 10 của ngươi mà còn muốn tìm ngươi để báo thù..."
Trương Xung Sơn ở ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Thật sao? Ngươi hãy nhanh đi dẫn dụ Anh Đề đi..."
Phương Quý lắc đầu, nói: "Không, ta còn chưa nói xong, lúc ấy ta muốn tìm ngươi báo thù, nhưng phát hiện ra đánh không lại ngươi thế là liền không có dám động thủ, thế nhưng ở trong lòng tức giận khó tiêu, liền tiến vào phòng của ngươi, trộm linh dược của ngươi, lại còn tiểu lên giường của ngươi..."
"Không sao...cái gì?" Trương Xung Sơn bỗng nhiên phản ứng lại, lộ ra vẻ mặt kinh sợ, dùng ánh mắt muốn giết người nhìn Phương Quý.
Lúc trước hắn bị người ta trộm linh dược, xé công pháp điển tịch, phòng ốc bị đập phá, quả thực là đã tức giận không nhẹ, chỉ là bởi vì nội dung ở trên tờ giấy kia cho nên mới không dám để lộ ra, nhưng về sau cũng đều một mực âm thầm điều tra đến tột cùng là ai làm, nhưng cho dù tra xét hơn nửa năm hắn cũng không tìm được đầu mối gì, lúc này mới coi như thôi, tuyệt đối không ngờ được Phương Quý thế mà lại thừa nhận vào lúc này.