Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 119: Nam Một?

Chương 119: Nam Một?
Trong thần thức, tu sĩ đưa Tiểu Xuân trở về lúc trước đã rời đi rất xa rồi.
Trừ phi đối phương có thực lực Hóa Thần, nếu không thì không thể nào nghe được bên này đang nói gì.
"Tống viên ngoại, chúng ta vẫn nên đi xem tình hình của Tiểu Xuân trước đi!"
"Vậy thôn trưởng, ngươi đi theo ta!"

Phu thê hai người Tống viên ngoại dẫn bọn người Bộ Phàm tới bên ngoài phòng của Tống Tiểu Xuân.
Còn chưa vào phòng đã nghe thấy.
"Choang"
m thanh đồ sứ bị đập vỡ.
"Cút hết ra ngoài cho ta!"
Một giọng nói hung ác từ trong phòng truyền ra.
Ngay sau đó, một gã sai vặt vội vàng luống cuống chạy ra khỏi phòng.
Chu Minh Châu giật mình.
"Hai chân tàn phế, tính cách tàn bạo, nam một chắc không phải chính là Tống Tiểu Xuân đó chứ? Cái tên này cũng quá quê mùa rồi, còn không bằng tên của thôn trưởng."
Mặc dù Chu Minh Châu nói rất nhỏ giọng, nhưng vẫn rơi vào tai Bộ Phàm ở bên cạnh.
Bộ Phàm dở khóc dở cười.
Nha đầu này lại đang suy nghĩ lung tung thứ gì không biết.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tống viên ngoại cau mày, nhìn về phía tên sai vặt kia.
"Lão gia, phu nhân, thiếu gia nói không cần người hầu hạ!" Tên sai vặt kia run rẩy lẩy bẩy nói.
Trong lòng Tống viên ngoại đau xót, thấy Tống Tiền Thị muốn xông vào trong phòng, Tống viên ngoại không nói hai lời lập tức kéo Tống Tiền Thị lại.
"Ngươi kéo ta làm gì, ta phải đi xem Tiểu Xuân!" Tống Tiền Thị sốt ruột nói.
"Ngươi quên rằng Tiểu Xuân không muốn gặp chúng ta rồi sao?" Tống viên ngoại nói.
"Nhi tử mệnh khổ của ta!" Tống Tiền Thị lại bắt đầu lau nước mắt.
"Làm phiền thôn trưởng rồi!" Tống viên ngoại chắp tay nói.
Bộ Phàm gật đầu, ít nhiều gì hắn cũng hiểu tâm trạng của Tống Tiểu Xuân.
Đã từng là một kẻ Tu Tiên cao cao tại thượng, bây giờ lại trở thành phế nhân không thể tu luyện, chuyện này đổi lại là người khác thì trong lúc nhất thời cũng không thể chấp nhận được.
Chu Minh Châu muốn cùng theo vào trong xem xem, nhưng bị Tống viên ngoại ngăn lại.
...
Vừa tiến vào trong phòng đã nhìn thấy trên mặt đất toàn mảnh vỡ của đồ sứ và người ngồi ở chính giữa, Bộ Phàm có chút khó có thể tin được.
Đây là chàng thanh niên hăng hái năm ấy sao.
Lúc này, đầu tóc của Tống Tiểu Xuân rối tung, râu ria xồm xoàm, ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt vô thần ngẩng đầu: "Ngươi tới đây là muốn chế giễu ta sao?"
Ánh mắt Tống Tiểu Xuân tựa như tro tàn, không có bất cứ chút cảm xúc sắc thái nào.
"Không phải!"
Bộ Phàm lắc đầu.
Nói thật, hắn thật sự không ngờ việc tu vi bị phế lại gây đả kích lớn với Tống Tiểu Xuân như vậy.
"Ha ha, cũng đúng, loại người như ngươi sao lại chế giễu tên phế nhân như ta được? Ngươi trước giờ chưa từng nhìn thẳng vào ta, ngươi chỉ luôn bày ra dáng vẻ thiếu đòn!" Tống Tiểu Xuân cười tự giễu.
"Đa tạ quá khen!" Bộ Phàm nói.
Tống Tiểu Xuân nghẹn lời, cuối cùng cười khổ lắc đầu: "Ngươi vẫn làm người ta chán ghét như vậy!"
"Cũng tạm thôi!"
Bộ Phàm bước lên trước, định bắt mạch cho Tống Tiểu Xuân.
"Ngươi muốn làm gì?" Tống Tiểu Xuân hỏi.
"Ta là một đại phu, tới đây đương nhiên là để xem bệnh cho ngươi!" Bộ Phàm trả lời.
"Xem bệnh? Ha ha, ta không có bệnh, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Tống Tiểu Xuân ngửa đầu, trong mắt vẫn không có chút sắc thái nào như cũ, đây là biểu cảm chỉ xuất hiện khi hoàn toàn tuyệt vọng với cuộc sống.
"Không, ngươi có!" Bộ Phàm lắc đầu.
"Không có!" Tống Tiểu Xuân giương mắt.
"Ta là đại phu, ta nói ngươi có là ngươi có!"
"Nhưng ta chính là không có!"
"Ngươi nói không tính."
"Ngươi nói thì lại tính à?"
"Đúng!"
"Nhưng ta không tin!"
Hai người im lặng.
"Dù sao thì ta cũng tới rồi, cũng không thể để ta tay không mà về đúng chứ!" Bộ Phàm mở miệng nói trước.
"Tùy ngươi!" Tống Tiểu Xuân quay đầu qua.
【Tống Tiểu Xuân nảy sinh hảo cảm với ngươi, hiện tại độ hảo cảm là 10】
Bộ Phàm lắc lắc đầu.
Còn là một người rất ngạo kiều.
Bước lên trước, bắt mạch cho Tống Tiểu Xuân, lại kiểm tra hai chân của Tống Tiểu Xuân một chút, phát hiện xác thực là hai chân không có nhiều vấn đề lớn.
"Đã được chưa?" Tống Tiểu Xuân không kiên nhẫn nói.
"Được rồi, chân của ngươi vốn không có vấn đề gì!" Bộ Phàm đứng lên.
"Ta đã nói ta không có bệnh, ngươi còn không tin!" Tống Tiểu Xuân nói.
"Nhưng trong lòng ngươi có bệnh!" Bộ Phàm nói.
"Ta không biết ngươi đang nói gì, ngươi cút đi, ta thấy ngươi là phiền!" Tống Tiểu Xuân càng không kiên nhẫn nổi nữa.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta về đây."
Bộ Phàm quay người muốn rời đi.
"Bộ Phàm, ngươi biết không? Ta rất chán ghét ngươi, thật sự rất chán ghét ngươi, rõ ràng khi đó ngươi ngay cả cơm cũng ăn không nổi, lại vẫn luôn muốn giúp người ta làm cái này làm cái kia, lấy lòng tất cả mọi người trong thôn, ta thật sự cảm thấy đáng thương thay ngươi. Nhưng ngươi đáng thương như vậy tại sao mỗi ngày đều có thể cười rất vui vẻ chứ."
Tống Tiểu Xuân cúi thấp đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm, lời này giống như là nói với Bộ Phàm, nhưng cũng giống như tự nói với chính mình.
"Vui vẻ là một ngày, thương tâm cũng là một ngày, cớ sao không thể để ngày nào cũng trôi qua vui vẻ?"
Bộ Phàm dừng bước chân lại, nói một câu đó xong, bước ra khỏi phòng.
"Vui vẻ là một ngày, thương tâm cũng là một ngày?"
Miệng Tống Tiểu Xuân lẩm nhẩm câu nói này, trong mắt dường như có thêm một tia sáng, nhưng rồi lại tối xuống.
...
Ra khỏi phòng.
Phu thê Tống viên ngoại vội vàng bước tới.
"Thế nào rồi, thôn trưởng?" Tống Tiền Thị sốt ruột nói.
"Thẩm, thẩm yên tâm, thân thể của Tiểu Xuân vốn không có trở ngại gì!" Bộ Phàm an ủi.
"Vậy tại sao Tiểu Xuân không thể đứng lên được?" Tống Tiền Thị cuốn quýt.
"Đây chắc hẳn là bệnh tâm lý!" Chu Minh Châu ở bên cạnh sờ cằm nói.
"Cái gì gọi là bệnh tâm lý?" Tống Tiền Thị nghi hoặc hỏi.
"Bệnh tâm lý chính là chịu phải đả kích nào đó, khiến cho trong lòng hắn xuất hiện một vách ngăn không cách nào bước qua được, nói trắng ra chính là, chính bản thân Tống Tiểu Xuân không muốn đứng lên." Chu Minh Châu nói.
Ánh mắt Tống viên ngoại và Tống Tiền Thị có chút nghi ngờ, cùng nhìn về phía Bộ Phàm.
"Ta không rõ bệnh tâm lý là gì, nhưng Minh Châu nói cũng không sai, kỳ thực thân thể của Tiểu Xuân vốn không có vấn đề gì, chỉ là hắn không muốn đứng lên mà thôi." Bộ Phàm lắc đầu nói.
"Vậy phải trị thế nào?"
Tống viên ngoại chỉ có một nhi tử này, đương nhiên không hy vọng Tống Tiểu Xuân xảy ra chuyện gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất