Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 120: Tống Tiểu Xuân Thành Phế Nhân

Chương 120: Tống Tiểu Xuân Thành Phế Nhân
"Ta kê mấy đơn thuốc dưỡng tâm an thần trước, vài ngày nữa, lại qua đây xem xem."
Sau đó Bộ Phàm kê một vài phương thuốc dưỡng tâm an thần cho Tống viên ngoại, thuận tiện dặn dò hai phu thê Tống viên ngoại bình thường nói chuyện nhiều với Tống Tiểu Xuân hơn.
Nói thẳng ra chính là khuyên bảo Tống Tiểu Xuân, tránh cho Tống Tiểu Xuân làm chuyện ngốc nghếch.

Không đến một ngày.
Tin tức Tống Tiểu Xuân trở thành phế nhân thoáng cái đã lan truyền khắp thôn.
Không ít các hương thân tiếc hận thay Tống Tiểu Xuân.
Ngươi nói một người đang yên đang lành sao lại nói phế liền phế chứ.
Lão thôn trưởng Vương Trường Quý cùng chúng tộc trưởng trong thôn nghe nói tới chuyện này, lập tức đến tìm Bộ Phàm hỏi thăm tình hình.
Bộ Phàm cũng không che giấu, nói rõ sự tình một năm một mười.
"Những tà tu kia cũng quá độc ác rồi, sao có thể rút linh căn của người ta chứ."
"Đúng vậy, quả thực không phải là người, rút linh căn thì thôi đi, còn phế gân chân của Tiểu Xuân!"
Trong lòng chúng tộc trưởng bất bình, trong thôn không dễ gì mới có hai người tu tiên, nhưng không ngờ được lại bị tà tu gì đó phế mất một người.
Bộ Phàm thật sự không biết nói gì.
Kỳ thực so với cái này thì chuyện tàn khốc ở Tu Tiên giới chỉ có nhiều hơn chứ không có ít, chỉ là bọn họ được ở trong thế tục bình yên mà thôi.
Chạng vạng tối.
Tối nay, Chu Minh Châu xào mấy món ăn, trứng xào hành tây, thịt băm xào ớt xanh, mướp xào, còn ninh canh nấm xương sườn.
"Minh Châu tỷ, cây nấm này có thể ăn sao? Đám người Tiểu Thảo nói có độc!" Hỏa Kỳ Lân gắp một miếng nấm lên hỏi.
"Cái này không có độc, muội yên tâm ăn đi!" Chu Minh Châu tự tin cười nói.
"Vậy ta ăn đây!" Hỏa Kỳ Lân đút nấm vào trong miệng, gương mặt nhỏ lập tức lộ ra biểu cảm thỏa mãn đáng yêu.
"Rất ngon!"
"Đương nhiên rồi, cũng không xem xem là ai nấu!" Chu Minh Châu hơi hất cằm lên.
Bộ Phàm lắc đầu: "Minh Châu, về bệnh của Tống Tiểu Xuân, ngươi thấy thế nào?"
"Còn có thể xem thế nào chứ, nằm mà xem xem!" Chu Minh Châu không quan tâm, gắp một miếng nấm lên bắt đầu ăn.
Bộ Phàm: "..."
Nha đầu này cũng chỉ thích nói lung tung ở trước mặt hắn.
"Ta thấy ban ngày ngươi nói cả một đống đạo lý cơ mà."
"Nào có, là do thôn trưởng ngươi dạy tốt đấy, so với thôn trưởng, ta thúc ngựa cũng không đuổi kịp." Chu Minh Châu khách khí nói.
Quả nhiên.
Vẫn là Chu Minh Châu uống say đáng yêu hơn.
Bộ Phàm lắc đầu, nhưng lúc này, Chu Minh Châu có hơi chóng mặt.
"Quái lạ, chẳng lẽ là nấm chưa chín?"
Nét mặt của Bộ Phàm có chút khác thường, vội vàng ngăn không cho Hỏa Kỳ Lân ăn nấm nữa, lại túm lấy cổ tay của Chu Minh Châu.
"Nam hai, sao ngươi lại túm tay của ta?"
Chu Minh Châu hất tay Bộ Phàm ra, nói năng hàm hồ không rõ.
"Ca, Minh Châu tỷ đây đang làm gì thế?" Hỏa Kỳ Lân mờ mịt hỏi.
"Trúng độc rồi, nhưng mà không sao!"
Bộ Phàm có phần dở khóc dở cười.
Nha đầu này còn là đầu bếp cấp một, dựa vào bản lãnh này?
Có điều, nếu như là người yêu nấm như mạng kia thì sẽ không kỳ lạ nữa.
"Nam hai, ta nói cho ngươi biết, nam một vừa xuất hiện, hai chân đã tàn phế, tính tình hung ác, motip này quá quen thuộc rồi, ngươi đừng thấy nam một chỉ là một tiểu địa chủ trong thôn.
Nhưng người ta là người có bối cảnh lớn đấy, cậu chờ mà xem đi, đợi bạch nguyệt quang cứu nam một xong, sau đó nam một mất tích một đoạn thời gian.
Thời điểm người ta quay lại thì hoặc là Nhiếp Chính Vương gì đó, hoặc là giáo chủ Ma môn gì đó, tiếp theo nữa là tới khúc ngươi ngược ta ngược ngươi với bạch nguyệt quang và nam hai.
Chậc chậc, đáng tiếc ta không muốn làm bạch nguyệt quang gì đó, càng không muốn tìm ngược."
Chu Minh Châu nói xong, trực tiếp nằm trên mặt đất bắt đầu ngáy o o.
Lưu lại hai người một lớn một nhỏ đưa mắt nhìn nhau.

Hai ngày nữa lại trôi qua.
Người hầu nhà Tống viên ngoại vội vã tới tư thục mời hắn.
Sau khi Bộ Phàm biết được tình huống, thở dài trong lòng, cầm hòm thuốc lên lập tức đi tới nhà Tống viên ngoại.
Giờ phút này, ở nhà Tống viên ngoại, Tống Tiền Thị nhoài người bên giường khóc rất thê lương: "Tiểu Xuân, ngươi mau dậy đi!"
Bộ Phàm và Tống viên ngoại từ bên ngoài tiến vào.
Liền thấy Tống Tiểu Xuân nằm ở trên giường không nhúc nhích.
"Thôn trưởng, Tiểu Xuân ngủ từ hôm qua đến tận bây giờ còn chưa tỉnh lại, ngươi xem xem đây là xảy ra chuyện gì đi?" Hai mắt Tống viên ngoại sưng đỏ, trong lòng cũng không dễ chịu.
Bộ Phàm gật đầu, an ủi Tống Tiền Thị vài câu, ngồi ở bên giường bắt mạch cho Tống Tiểu Xuân, hơi thở ổn định, không giống như là có chuyện gì, giống như đang ngủ hơn.
Phu thê Tống viên ngoại đứng ở một bên, trong lòng cực kỳ bất an.
"Không có việc gì, có thôn trưởng đây rồi!"
Tống viên ngoại chú ý tới cả người Tống Tiễn Thị đang run rẩy, thì chậm rãi đưa tay vỗ nhẹ bả vai của nàng, an ủi.
"Ừm!"
Tống Tiễn Thị lấy tay khăn lau nước mắt, nàng tựa đầu rúc vào bả vai Tống viên ngoại.
Một khắc này, tựa như những khẩn trương bất an trong lòng nàng có chút dịu đi.
Thấy Bộ Phàm nhíu mày, hai người lập tức hoảng hốt, vội vàng nắm chặt tay đối phương.
Bọn họ sợ nghe thấy tin tức không tốt.
Phải biết rằng, bọn họ đã được chứng kiến y thuật của tiểu thôn trưởng không biết bao nhiêu lần.
Nếu ngay cả tiểu thôn trưởng cũng không có cách, vậy những đại phu trên trấn càng không có cách.
Bộ Phàm thu tay về. Hắn nhìn về phía hai người đang lo lắng cuống cuồng mà dính chặt lấy nhau như keo kia, trong lòng lại dấy lên một trận cảm khái.
Nghĩ cũng thấy lạ, rõ ràng Tống viên ngoại và Tống Tiễn Thị chỉ quen biết nhau thông qua thân bằng hảo hữu giới thiệu.
Trước khi hai người này lập gia đình, bọn họ còn chưa nhìn mặt nhau tới một lần, càng không trải qua cái gọi là ngọt ngào luyến ái, bọn họ tới với nhau chỉ vì người trong nhà sắp xếp.
Nhưng sau khi lập gia đình, hai người ân ái đã hơn mười năm, vẫn thủy chung như một.
Không giống như thôn khác, cho dù đối phương chỉ là một tiểu địa chủ nắm trong tay mấy chục mẫu đất vườn, tiếp hết kiều thê này đến mỹ thiếp khác vào cửa, hài tử càng là một đống lớn.
Mà Tống viên ngoại thì sao? Hắn chỉ có một thê tử này.
Nghe nói năm đó, bởi vì sinh Tống Tiểu Xuân, thiếu chút nữa Tống Tiễn Thị đã rơi vào tình trạng khó sanh, Tống viên ngoại tỏ ra đùa cợt an ủi nói:
"Chỉ cần một hài tử là đủ rồi, nếu có hai đứa, chút của cải ấy của chúng ta không đủ cho bọn chúng tranh đoạt!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất